Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Không thể không thừa nhận, có một số người chính là thiên tài.

Ví dụ như Vạn Hạc Minh là một thiên tài trong lĩnh vực máy móc, Kim Phi cũng phải cảm thán là không bằng cậu bé.

Kim Phi còn chưa kịp dạy đàng hoàng cho cậu bé, nhưng cậu bé lại chỉ cần dựa vào một vài tư liệu cơ bản mà Kim Phi đưa cho, đã có thể tự mình cải tiến máy dệt rồi.

Mà tài năng của Trương Lương được thể hiện ở việc dùng binh.

Binh pháp mà Kim Phi cho anh ta thực ra rất đơn giản, nhưng đối với Trương Lương mà nói, nó có tác dụng đề cập đến những vấn đề cốt lõi nhất. Rất nhiều ý tưởng mơ hồ trước đây của anh ta đã có sự nhận biết rõ ràng.

Không những vậy, Trương Lương còn rất giỏi trong việc thích nghi với tình huống. Anh ta không hoàn toàn rập khuôn theo binh pháp mà sử dụng nó một cách linh hoạt.

Có khi tấn công một nhóm thổ phỉ, có thể dùng mấy loại binh pháp liền.

Kim Phi rất vui mừng vì đã phát hiện ra được tài năng của Trương Lương, Trương Lương cũng rất cảm kích cuốn binh pháp mà Kim Phi đã đưa cho, cho anh ta đủ sự tin tưởng, để anh ta có không gian phát huy được tài năng.

Nếu không có Kim Phi, có lẽ bây giờ Trương Lương vẫn còn đang đào đất ở ngoài ruộng kìa.

Vạn Hạc Minh cũng vậy, nếu như không có Kim Phi, cậu bé và tỷ tỷ sớm đã không biết lưu lạc đến nơi nào rồi.

Năm nay, người trưởng thành còn sống cực kỳ khó khăn, một tên nhóc như cậu bé sợ là cũng không thể chống đỡ được qua mùa đông.

Cho dù có tài năng về máy móc hơn nữa cũng đều vô ích.

“Tiên sinh, ta đã cho người bố trí xong cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá ở Kiếm Môn Quan rồi, canh cổng cũng không cần quá nhiều người như vậy. Vì vậy ta muốn điều một vài người trong quân Trấn Viễn tới giúp tiêu cục giao hàng, cậu thấy thế nào?” Trương Lương hỏi.

“Được!” Kim Phi gật đầu đồng ý.

Quân Trấn Viễn có hơn năm nghìn người, thủ vệ Kiếm Môn Quan chỉ cần mấy trăm người là đủ rồi.

Hơn bốn nghìn người còn lại, Kim Phi không thể để bọn họ ngày ngày làm tổ trong quân doanh được.

Để bọn họ ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ, không chỉ có thể tạo ra giá trị, mà còn có thể huấn luyện được binh sĩ.

Bây giờ, nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn đều do Trương Lương quản lý, anh ta mỗi ngày đều bận tới bận lui, sau khi xin chỉ thị xong bèn rời đi.

Trương Lương vừa đi, Đại Lưu lại tới thông báo, Lão Điền tới rồi.

“Lão Điền tới rồi ngươi còn hỏi ta làm gì, dẫn người vào đây luôn đi!”

Kim Phi xoay người bước ra cửa.

Cửu công chúa thấy vậy, không khỏi sửng sốt một chút, trong đầu rất nhanh đã suy nghĩ xem Lão Điền là ai, mà Kim Phi lại xem trọng như vậy.

Suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, Lão Điền chính là người phụ trách xưởng Thủy Ngọc.

Hiện nay châu Thủy Ngọc đã đem lại dòng tiền ổn định cho làng Tây Hà, Lão Điền có công rất lớn.

Mặc dù Kim Phi không có quy định bắt buộc, nhưng để đề phòng công thức của Thủy Ngọc bị lộ ra bên ngoài, Lão Điền và vài người công nhân khác đều ăn ở tại xưởng Thủy Ngọc, bình thường thậm chí còn không về nhà.

Hôm nay nghe nhân viên hộ tống canh cửa nói Kim Phi trở về rồi, Lão Điền mới từ xưởng Thủy Ngọc đi ra.

Kim Phi còn chưa đi tới cửa, Đại Lưu đã dẫn người bước vào rồi.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!”

Lão Điền trông thấy Kim Phi, nở nụ cười hiền hậu.

Sau đó mới nhìn thấy Cửu công chúa, bèn vội vàng hành lễ.

Đối với người mà Kim Phi xem trọng, Cửu công chúa cũng sẽ không ra vẻ ta đây, cô ấy khẽ cười rồi nâng tay lên.

“Lão Điền, ngồi!”

Kim Phi dẫn Lão Điền vào thư phòng, chỉ vào cái ghế rồi hỏi: “Tìm ta có việc gì sao?”

Lão Điền ngẩng đầu lên nhìn mấy người Cửu công chúa, Đường Đông Đông, muốn nói lại thôi.

“Không sao, đều là người của mình, nói đi.” Kim Phi nói.

Advertisement
';
Advertisement