“Cái này là gương để soi khi thay quần áo, có thể nhìn được cả người.”
Kim Phi cười nói: “Lão Viên vén vải lên cho ta xem có nhìn rõ không, hình có bị biến dạng không.”
“Tiên sinh yên tâm đi, đây là tấm gương tốt nhất mà bọn ta làm được.”
Lão Viên trả lời, đưa tay vén tấm vải lên.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tấm vải được vén lên, Đường Đông Đông vẫn trợn tròn mắt.
Thấm Nhi còn bất ngờ hơn Đường Đông Đông.
Khi vải được vén lên, cô ấy nhìn thấy trong gương xuất hiện một đám người, theo bản năng cô ấy tiến lên chặn trước Cửu công chúa, còn định rút dao trong người ra.
Khi nhìn thấy những người trong gương chính là bọn họ, cô ấy mới lúng túng lùi lại.
“Thứ này… nhìn quá rõ rồi nhỉ? "
Đường Đông Đông chỉ vào tấm gương, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Lông mày của Cửu công chúa nhíu lại.
Giờ thì cô ấy đã hiểu “Cách kiếm tiền mới” mà Kim Phi nói là gì.
Thủy tinh này có thể soi rất rõ ràng, gương đồng của Đại Khang hoàn toàn không thể so sánh được.
Nếu như đưa đến kinh thành, nhất định sẽ có rất nhiều quan viên quý tộc đồng ý trả giá cao để mua.
Kim Phi đã quen với gương, chỉ nhìn qua một cái, rồi ngồi xổm xuống chỉ vào mép gương hỏi: “Lão Điền đây là cái gì?“
Đường Đông Đông nhìn theo tay Kim Phi, thấy ở trong góc có một điểm nhỏ nhô lên, khiến cho mặt giương không bằng phẳng mà hình chiếu hơi biến dạng.
“Tiên sinh nó chỉ là một lỗi nhỏ lại còn ở trong góc ai mà chú ý tới chứ?”
Đại Lưu và Lão Điền từng là hàng xóm, quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ vội vàng nói giúp Lão Điền.
“Đại Lưu ngươi đừng nói vậy, từ đầu tiên sinh đã nói với chúng ta, thủy tinh tinh khiết không tì vết, nếu có bất kỳ một lỗi nào cũng sẽ bị nhìn thấy rõ ràng, dặn bọn ta phải làm thật cẩn thận, là bọn ta đã không làm cẩn thận.”
Lão Điền nói: “Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta sẽ đập tấm thủy tinh này đi, làm một cái khác.”
“Không cần đập đi đâu, trừ lỗi này ra mọi thứ đều rất tốt.”
Kim Phi khoát tay nói: “Lỗi này ở cạnh chỉ cần cắt đi là được.”
Bọn Lão Điền mới chỉ nghe Kim Phi giảng giải một lần, mặc dù đã có thể chế ra thuỷ tinh nhưng vẫn còn mấy lỗi sai.
Nửa ngày còn lại, Kim Phi ở xưởng thủy tinh hướng dẫn bọn Lão Điền cải thiện cách làm.
Vạn Hạc Minh rất hứng thú với việc chế tạo thuỷ tinh, tự mình làm mấy cái ly thuỷ tinh, đưa cho mỗi người một cái.
Lúc sắp về cậu bé còn cầm theo một cái nói là muốn tặng cho Quan Hạ Nhi.
Khi ra khỏi xưởng, Cửu công chúa cố ý đi chậm lại sóng vai cùng Kim Phi.
Thấm Nhi và Đại Lưu biết hai người có chuyện muốn nói, hiểu chuyện tránh đi.
Đường Đông Đông cũng mượn cớ xưởng dệt có việc phải đi trước.
“Tiên sinh có thể cho ta mấy cái gương được không?” Cửu công chúa hỏi: “Ta cần để tặng cho mấy người.”
“Được.” Kim Phi không hỏi là chuyện gì đồng ý ngay.
Cửu công chúa đã liên tục chém đầu nhiều người có quyền thế, có rất nhiều người cần lấy lòng.
“Còn một việc nữa.” Cửu công chúa do dự một chút nói: “Ta sắp phải đi rồi.”
“Đi?” Kim Phi dừng lại: “Đi đâu?”
“Mấy ngày trước Thấm Nhi nhận được tin của Hâm Nghiêu ca ca, nói phụ hoàng phái sứ giả đến Tây Xuyên, ta phải đi tiếp chỉ.”
Cửu công chúa nói.