Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Phụ hoàng là vua một nước, là cha của bổn cung, ngài không thể gọi ông ấy một tiếng bệ hạ được sao?”

Cửu công chúa tức giận liếc Kim Phi một cái.

“Được thôi.” Kim Phi vội vàng thay đổi lời nói: “Bệ hạ có thái độ gì?”

"Tiên sinh yên tâm đi, trước khi rời kinh, ta đã nói chuyện với phụ hoàng rồi, ông ấy biết ta đến Tây Xuyên để làm gì, nếu như thực sự muốn làm khó ngài, thì ông ấy đã phái đại quân đến đây từ lâu rồi."

Cửu công chúa biết Kim Phi lo lắng, bèn mỉm cười an ủi.

"Ông ấy biết người đến Tây Xuyên để làm gì à?" Kim Phi hỏi: "Trước khi người đến, đã biết phải giết chết Từ mập rồi sao?"

"Từ khi Từ mập phong tỏa kho lương thực của tiên sinh, ta đã biết bọn họ nhất định phải chết rồi, ta không ra tay, tiên sinh cũng sẽ không tha cho bọn họ."

Cửu công chúa liếc nhìn Kim Phi: "May mắn thay, ta đã đến kịp!"

"Làm khó cho người rồi."

Kim Phi đưa tay xoa đầu Cửu công chúa.

Sau khi Cửu công chúa trở về làng Tây Hà, cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với Kim Phi.

Thấy Kim Phi đưa tay ra, cô ấy vô thức muốn tránh né.

Nhưng nghĩ tới sắp phải chia ly, cô ấy cũng không còn né tránh nữa, để cho lòng bàn tay Kim Phi đặt lên đỉnh đầu mình.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Kim Phi, Cửu công chúa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Những năm nay đám quyền quý càng ngày càng kiêu ngạo, nhân cơ hội này giết chết uy phong của bọn chúng cũng tốt, không có gì khó khăn cả, điều ta lo lắng nhất chính là tiên sinh đó."

"Ta có gì phải lo lắng?"

"Ta lo sẽ trở thành kẻ thù với tiên sinh, lo lắng sẽ phải đối mặt đao binh với tiên sinh."

Cửu công chúa gỡ tay Kim Phi ra, che trước ngực mình: "Tiên sinh, lần sau nếu có việc gì, đừng vội dùng vũ lực, hãy thương lượng với ta trước được không? Để ta giải quyết! Giống như lần này."

"Vũ Dương, người biết ta là một người sợ phiền toái mà, nếu triều đình cho dân chúng một đường sống…."

"Ta hiểu, ta hiểu!"

Cửu công chúa nói: "Tiên sinh, ngài yên tâm, phụ hoàng vẫn nghe lời của ta, khi trở về ta sẽ viết tấu khuyên can."

"Chỉ mong ông ấy có thể nghe lọt tai."

Kim Phi thở dài, hỏi: "Khi nào người đi?"

"Ngày mai." Cửu công chúa trả lời.

"Gấp như vậy sao?" Kim Phi sửng sốt: "Sắp đến Tết rồi, sau Tết rồi đi không được sao?"

"Kỳ thực theo quy định, ta nhận được truyền tin phải lập tức đến Tây Xuyên tiếp chỉ, mấy ngày nay đã trì hoãn rồi."

Cửu công chúa nói: "Ngoại trừ việc tiếp chỉ, còn có hai vị hoàng thúc và họ hàng ở Quỳ Châu và Đạt Châu đến, ta phải nhân dịp Tết đến thăm bọn họ, đề phòng bọn họ lại gây chuyện."

"Nhất định phải đi sao?" Kim Phi cảm thấy hơi không thoải mái.

"Nhất định phải đi, nếu không sứ thần rất có thể sẽ đưa người đến làng Tây Hà hỏi tội đó." Cửu công chúa bất lực nói.

"Bọn họ dám!" Kim Phi nói: "Đến làng Tây Hà hỏi tội, ta sẽ đánh gãy chân họ!"

"Tiên sinh, đừng nói những lời tức giận như vậy nữa…."

"Ta không tức giận." Kim Phi cúi đầu nhìn Cửu công chúa: "Vũ Dương, nếu người không muốn đi tiếp chỉ, thì cứ mặc kệ tên sứ thần khốn khiếp đó đi, cái khác ta không dám nói, chỉ cần ở trong huyện Kim Xuyên của ta, ta nhất định bảo vệ người chu đáo an toàn."

"Vũ Dương tin tưởng tiên sinh có thể làm được, nhưng là hà tất gì phải vậy?"

Hai tay Cửu công chúa ôm lấy mặt của Kim Phi, ngẩng đầu lên nói: "Tiên sinh, không phải là ngài cũng muốn nhìn thấy thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp sao? Ta đi hòa giải một chuyến thì có thể làm được việc, hà tất phải làm loạn chiến tranh liên miên chứ?"

"Ta…."

Kim Phi cúi đầu xuống, nhận ra lời mình vừa nói quá xúc động rồi.


"Tiên sinh, Vũ Dương biết ngài quan tâm tới ta, trong lòng ta cũng rất vui mừng."
Advertisement
';
Advertisement