Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lúc Cửu công chúa đi khỏi làng Tây Hà, Kim Phi đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Lo lắng Cửu công chúa lén về kinh thành, y còn truyền thư cho tiêu cục, thương hội dọc đường, để họ để ý đến đường đi của Cửu công chúa.

Tiêu cục dọc đường gửi tin về, Cửu công chúa quả thật đến Tây Xuyên, giữa đường còn giám sát mấy công trình.

Cuối cùng bên Tây Xuyên cũng đưa tin về, nói Cửu công chúa đã đến Tây Xuyên an toàn.

Lúc này Kim Phi mới yên tâm.

Khoảng thời gian sau đó, Kim Phi cũng gửi thư cho Cửu công chúa mấy lần nên cũng không nghi ngờ gì.

Kết quả y đến Tây Xuyên nhưng Cửu công chúa lại không ở đây.

Như thế bảo sao Kim Phi lại không nghi ngờ được?

“Tiên sinh, Vũ Dương đi Đạt Châu thật rồi”.

Khánh Mộ Lam vẫn kiên quyết nói như thế.

“Mộ Lam, cô nên biết ta muốn chứng thực lời của cô là chuyện rất đơn giản, nhưng ta không muốn làm thế vì ta tin tưởng cô”.

Kim Phi lạnh lùng nói: “Mong cô đừng ép ta đi chứng thực, cứ nói thẳng với ta đi, có phải Vũ Dương về kinh thành rồi không?”

Khánh Mộ Lam cắn môi, hai tay níu chặt góc áo.

Cô ấy biết những gì Kim Phi nói là sự thật, bây giờ thương hội, tiền trang Kim Xuyên, tiêu cục đều có mặt khắp Thục Xuyên, muốn xác minh Cửu công chúa có đến Đạt Châu hay không, Kim Phi chỉ cần hỏi tiêu cục ở Đạt Châu là biết ngay.

Do dự một lúc, cô ấy bất lực nói: “Vũ Dương về kinh thành rồi…”

Nghe thế Kim Phi thở dài.

Lúc nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y đã đoán được sẽ có khả năng này.

Chất vấn Khánh Mộ Lam là vì trong lòng y vẫn còn chút hy vọng.

Câu trả lời của Khánh Mộ Lam đã xác nhận suy đoán của y.

Chuyện y lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.

Y ép bản thân mình bình tĩnh lại rồi hỏi: “Cô ấy về khi nào?”

“Ngày thứ hai đến Tây Xuyên đã đi luôn rồi”, Khánh Mộ Lam đáp.

“Sao có thể chứ?”, Kim Phi trợn mắt nói: “Lúc Tết, ta còn nói chuyện qua thư với cô ấy mà”.

“Vũ Dương biết ngài sẽ gửi thư đến nên đã viết trước thư hồi đáp trước rồi”, Khánh Mộ Lam đáp: “Tin là do ta gửi cho ngài”.

“Hai người…”

Kim Phi giơ tay lên định tát Khánh Mộ Lam, nhưng cuối cùng vẫn không làm, tự cười nhạo mình: “Vũ Dương làm việc quả thực không lọt một khe hở, cô ấy đã đoán được trong thư ta muốn nói gì rồi”.

Lúc này Kim Phi có cảm giác thất bại khi bị người khác nhìn thấu tâm tư, bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay.

Cảm giác này khiến y không thoải mái.

“Vũ Dương đâu có giỏi như thế?”

Khánh Mộ Lam nói: “Muội ấy chỉ đoán được đại khái ngài muốn nói gì, sau đó đêm trước khi đi, muội ấy đã viết tổng cộng hàng chục lá thư trả lời, dặn ta nhận được thư của ngài thì chọn đúng lá thư hồi đáp để gửi lại cho ngài”.

“Thảo nào có hai bức thư có vẻ không ổn lắm…”

Kim Phi phiền muộn đánh mình một cái.

Bình thường Cửu công chúa nói chuyện vô cùng mạch lạc, rất ít khi nói lan man nhiều lời.

Nhưng trong mấy bức thư y nhận trước đó, có hai bức thư chỉ nói về chính sự đoạn mở đầu, phía sau lập tức chuyển đề tài, nói đến mấy chuyện vặt vãnh.

Lúc đó Kim Phi còn tưởng quan hệ của Cửu công chúa và mình đã gần như một chút nên nói chuyện cũng tùy ý hơn.

Bây giờ mới biết Cửu công chúa cố ý làm thế.

“Mộ Lam, sau khi Vũ Dương về kinh có từng gửi thư cho cô chưa?”, Kim Phi hỏi.

“Chưa”, Khánh Mộ Lam lắc đầu.

“Khánh Quốc công gửi thư đến có nhắc đến cô ấy không?”

“Cũng không…”, Khánh Mộ Lam lại lắc đầu.


“Chết tiệt!”
Advertisement
';
Advertisement