Kim Phi đánh một đấm vào cái cây bên cạnh, quay đầu hét lên: “Đại Lưu, gọi Chung Linh Nhi đến đây”.
Đại Lưu xoay người chạy đi.
“Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, lúc đi Vũ Dương đã nói muội ấy sẽ không sao”.
Thấy Kim Phi lo lắng như thế, Khánh Mộ Lam nhỏ giọng khuyên.
“Cô ấy nói sẽ không sao thì không sao thật à?”
Kim Phi đập vào cây hỏi: “Nếu không có việc gì thì tại sao không gửi thư báo bình an cho cô? Nếu không sao thì tại sao Lạc Lan chưa từng nói chuyện này?”
Khánh Mộ Lam mấp máy môi nhưng không nói được gì.
Kim Phi cũng ôm đầu tự trách bản thân.
Trước và sau Tết, Lạc Lan đã gửi vài bức thư về từ kinh thành.
Có bảng tổng kết cuối năm do nhân viên hột ống mang về, cũng có tình báo do do bồ câu gửi đến.
Nhưng đều không hề nhắc đến Cửu công chúa.
Kinh thành là trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa của Đại Khang, cũng là vòng xoáy quyền lợi của Đại Khang.
Một mệnh lệnh chính trị nào do triều đình ban phát đều có khả năng thay đổi cuộc sống của người dân.
Mặc dù Kim Phi không có hứng thú với chính trị nhưng không dám xem thường động tĩnh của kinh thành.
Thế nên kinh thành là một trong những mục tiêu trọng điểm của đội Chung Minh, Hàn Phong điều đi không ít người tài giỏi trà trộn vào rất nhiều ngành nghề ở kinh thành.
Mặc dù đội Chung Minh mới thành lập trong thời gian ngắn, không thể giám sát ở nhiều nơi, nhưng với tình hình bình thường, đội Chung Minh không thể không biết một chút phong thanh gì về việc lớn như Cửu công chúa trở về kinh thành.
Nhưng Kim Phi lại chẳng nhận được tin tức gì.
Chứng tỏ rất có thể Cửu công chúa vừa vào kinh thành đã bị giám sát, không đi lại ở bên ngoài.
Thậm chí có khả năng đã gặp nguy hiểm.
“Trước đó sao ta không nghĩ cho kỹ càng nhỉ?”
Kim Phi tức giận đấm vào cây một cú.
Trên đường từ quận Mậu Châu về Kim Xuyên, Kim Phi đã thấy Cửu công chúa có gì đó không đúng.
Bình thường cô ấy làm gì cũng đều mạnh mẽ dứt khoát, nhưng lần đó trở về Cửu công chúa lại trở nên cực kỳ lề mề.
Vốn dĩ là một hai ngày đi đường nhưng lại mất hết bốn ngày mới đến nơi.
Cửu công chúa thoái thác nói là muốn ngắm nhìn cảnh tuyết.
Lúc đó Kim Phi còn cảm thấy thắc mắc, chẳng phải kinh thành cũng có tuyết đó sao, còn cảm thấy ngạc nhiên thế à?
Cô ấy không chỉ cố tình kéo dài thời gian mà còn dường như trở thành một người khác vào ban đêm, công chúa vốn luôn đoan trang và lạnh lùng khi đến lều lại trở nên vô cùng nhiệt tình.
Lúc đó Kim Phi nghĩ có lẽ Cửu công chúa vừa thân mật da thịt với mình, cảm thấy mới lạ nên cũng không để tâm lắm.
Bây giờ y mới biết lúc đó hẳn là Cửu công chúa đã quyết định về kinh rồi.
Những biểu hiện kỳ lạ trên đường chẳng qua là muốn ở chung với mình thêm vài ngày nữa mà thôi.
Chung Linh Nhi đi theo Đại Lưu chạy đến, lo lắng nhìn Kim Phi mặt đầy vẻ hối hận, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm ta à?”
Kim Phi không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam.
“Ngài nhìn ta làm gì?”
Khánh Mộ Lam không thể tin chỉ vào mình: “Ngài bảo ta tránh đi sao?”
“Biết còn mà còn không mau cút đi à?”, Kim Phi liếc mắt nói.
“Họ Kim kia, ngài… ngài…”
Khánh Mộ Lam tức đến mức chỉ vào Kim Phi, thở phì phò đi ra ngoài.
Đại Lưu nhận thấy chuyện Kim Phi sắp nói cực kỳ quan trọng nên nhanh chóng dẫm người vây lại một vòng, để người khác không thể nghe lén.