Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Ba ngàn nhân viên hộ tống đến kinh thành ư?"

Chung Linh Nhi giật mình: "Tiên sinh, ngài muốn làm gì?"

Hô hấp của Đại Lưu đột nhiên trở nên dồn dập.

"Không làm gì cả, chỉ là đề phòng những điều xấu nhất có thể xảy ra thôi."

Kim Phi nói: "Trong thư nhớ nhắc nhở Lương ca một tiếng, những nhân viên hộ tống được phái đến kinh thành tốt nhất phải là thành viên nòng cốt của Kim Xuyên, dùng người ngoài cũng phải dùng những người có thể tin cậy được. Còn nữa, bảo nhân viên hộ tống lấy lý do là vận chuyển và phát triển thị trường xung quanh kinh thành để đến đó, cố gắng khiêm tốn chút, đừng để bị người ngoài chú ý đến."

Kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập căn cứ ở Quảng Nguyên, họ chưa bao giờ ngừng mở rộng tuyển dụng.

Với sức ảnh hưởng của Kim Phi và danh tiếng của tiêu cục ở Xuyên Thục hiện tại, việc tuyển quân là rất đơn giản.

Chỉ cần Kim Phi nới lỏng các hạn chế về địa lý, vô số người ở toàn bộ khu vực Xuyên Thục sẽ đổ xô đến đăng ký tuyển dụng.

Cách đây một khoảng thời gian, tiền trang phát triển quy mô lớn, cần dùng rất nhiều nhân viên hộ tống, Trương Lương vừa trấn áp bọn thổ phỉ vừa sắp xếp một số đợt tuyển dụng.

Với thực lực hiện tại của tiêu cục, tuyển dụng ba ngàn người tuy khó nhưng không phải là không thể.

Kim Phi tin rằng Trương Lương có thể xử lý tốt được.

Điều duy nhất y phải lo lắng là gây ra quá nhiều động tĩnh ồn ào quá lớn, kinh động đến đám quyền quý ở kinh thành.

Không phải Kim Phi sợ bọn họ, mà là bây giờ Cửu công chúa mất tích không rõ sống chết, cho dù Kim Phi không coi đám quyền quý ra gì, nhưng cũng phải kiêng dè lo lắng cho sự an toàn của Cửu công chúa.

Y chỉ có thể cố gắng hành động khiêm tốn lại.

"Vâng!"

Chung Linh Nhi nghe thấy Kim Phi sắp xếp như vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, vài con chim bồ câu được đưa ra khỏi lồng và bay về phía kinh thành và Kim Xuyên.

Khánh Mộ Lam đứng ở nơi xa, mặc dù không nghe thấy Kim Phi nói gì, nhưng từ vẻ mặt của Chung Linh Nhi và Đại Lưu cô ấy cũng có thể đoán được ra chuyện Kim Phi vừa nói chắc chắn không nhỏ.

Sau khi do dự một lúc, cô ấy mới tươi cười tiến lại gần và hỏi: "Tiên sinh, ngài thả chim bồ câu làm gì vậy?"

Kim Phi liếc nhìn cô ấy, nhưng không trả lời lại.

"Tiên sinh, vừa rồi ta hơi nóng vội, nói sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta nhé."

Khánh Mộ Lam bình thường tuy rằng rất tùy tiện, nhưng cũng biết đạo lý biết ứng phó thích hợp với tình hình, cô ấy khoanh hai tay, nịnh nọt nói: "Ta cũng là lo lắng cho Vũ Dương mà…."

Khánh Mộ Lam bình thường rất hấp tấp, nhưng đột nhiên xuất hiện dáng vẻ này, Kim Phi thực sự khá bất ngờ, trong đầu bỗng lướt qua bóng dáng nhân vật Na Tra trong bộ phim hoạt hình Mười vạn câu chuyện cười.

Y phàn nàn nói: "Được rồi, được rồi, nếu không biết làm nũng thì đừng học lung tung, da gà ta nổi lên hết rồi đây!"

"Tiên sinh, ngài như vậy là hết giận rồi đúng không?" Khánh Mộ Lam cười hỏi: "Vừa rồi ngài thả chim bồ câu cho ai vậy?"

"Mộ Lam, cô đừng hỏi nữa, hỏi nữa ta cũng sẽ không nói đâu."

Kim Phi xua tay nói: "Chuyện này cô cũng không nên hỏi, nếu biết quá nhiều, sẽ không tốt cho cô, ca ca cô và cả nhà họ Khánh."

Khánh Hâm Nghiêu bây giờ đã không thể tự bảo vệ mình, Khánh Hoài cũng khó khăn lắm mới có được chỗ đứng ở thành Vị Châu, Kim Phi thực sự không muốn liên lụy đến nhà họ Khánh nữa.

"Nghiêm trọng như vậy sao?"

Nụ cười trên mặt Khánh Mộ Lam dần dần biến mất.

Kim Phi không muốn nói chuyện này nữa, y đổi chủ đề: "Các là thư mà Vũ Dương viết, cô có mang đến không?"

"Mang đến rồi…"

Advertisement
';
Advertisement