Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khánh Mộ Lam biết Kim Phi không muốn nói, có hỏi cũng vô ích, cô ấy thở dài, chạy đến bên cạnh ngựa chiến, lấy từ trong thắt lưng ra một cái túi vải lớn đưa cho Kim Phi.

Kim Phi mở túi vải ra, bên trong phát hiện ra một chồng thư dầy.

Trở về nhà, y mở tất cả các bức thư ra, đặt từng bức lên trên bàn.

Cửu công chúa hiểu rất rõ Kim Phi, chuẩn bị cũng rất đầy đủ, những bức thư này dường như đã đề cập đến tất cả các vấn đề mà Kim Phi có thể sẽ hỏi.

Mấy chục bức thư cộng lại lên đến hơn trăm trăng, nhưng chữ nào cũng viết ngay ngắn, không có một chữ nào cẩu thả.

Mấy ngày trước Tết là thời điểm đợt rét lạnh nhất, Kim Phi có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Cửu công chúa ngồi ở bàn làm việc, dùng bút lông viết từng nét từng nét một, thỉnh thoảng hơ tay lên bếp lửa.

"Đúng là một cô gái ngốc!"

Kim Phi thở dài, cất từng bức thư đi.

Vừa mới cất xong thư, Đại Lưu đã tới nói với y, có một quan chức nhỏ ở Cục vận tải xin gặp.

"Người của Cục vận tải tìm ta làm gì?"

Kim Phi nghi ngờ hỏi.

"Hắn ta nói rằng năm ngoái Thấm Nhi đã đưa cho hắn ta một bức thư, bảo hắn ta giao cho tiên sinh." Đại Lưu trả lời.

"Thư của Thấm Nhi?" Kim Phi hơi giật mình: "Đưa hắn vào đây đi."

Đại Lưu đồng ý, nhanh chóng dẫn theo quan chức đó vào nhà.

"Bái kiến Kim tiên sinh!"

Người đó vừa bước vào cửa đã hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi giơ tay hành lễ lại: "Thư đâu?"

"Ở đây!" Quan chức nhỏ lấy từ trong lòng ra một lá thư, dùng hai tay đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhìn chữ viết trên lá thư thì biết lá thư này cũng là do Cửu công chúa viết.

"Năm ngoái Thấm Nhi đã đưa thư cho ngươi, tại sao ngươi không nghĩ cách chuyển nó đến cho ta?" Kim Phi cau mày hỏi.

Người này là người của Cục vận tải, cho dù là thông qua Ngụy Đại Đồng hay nhân viên hộ tống, muốn giao thư cho y cũng không phải là khó.

"Hồi bẩm tiên sinh, khi Thấm Nhi cô nương đưa thư cho ta, đã đặc biệt căn dặn, bảo ta đợi sau khi gặp được tiên sinh ở Đập Tô Giang thì mới được đưa thư cho ngài, nếu như đưa trước, cô ấy sẽ đánh gãy chân của ta…"

Quan chức đó giải thích với vẻ mặt đau khổ.

Kim Phi biết người này ở trong tình thế khó xử giữa y và Thấm Nhi, cho nên cũng không làm khó hắn nữa.

"Vất vả rồi!"

Y cười khổ vỗ vai hắn rồi, nháy mắt với Đại Lưu.

Đại Lưu hiểu ý, dẫn hắn rời đi.

Khi đi đến cửa, anh ta lấy ra một thỏi bạc nhỏ nhét vào tay hắn.

Trong phòng, trước tiên Kim Phi kiểm tra xi niêm phong, xác định không có vấn đề gì trước, sau đó mới cầm dao mở bức thư ra.

"Tiên sinh, khi ngài nhìn thấy bức thư này, có nghĩa là ngài đã đến đập Tô Giang rồi, Mộ Lam tỷ tỷ có lẽ sẽ không giấu được…."

"Tiên sinh, Vũ Dương biết ngài nhất định sẽ rất tức giận, cũng có thể sẽ lo lắng, ngài không cần lo lắng, bổn cung cũng có hậu thuẫn ở kinh thành, bổn cung dám quay về thì sẽ không có chuyện gì đâu…"

"Tiên sinh, xin hãy ghi nhớ những gì ngài đã hứa với Vũ Dương, dù có xảy ra chuyện gì, Vũ Dương cũng sẽ giải quyết, tiên sinh đừng dễ dàng động đao binh, coi như là Vũ Dương cầu xin tiên sinh…"

Trong thư, Cửu công chúa xin lỗi Kim Phi trước, sau đó giải thích lý do tại sao cô ấy lại làm như vậy, đồng thời trấn an Kim Phi rằng cô ấy sẽ không sao.

Cuối cùng, cô ấy liên tục lặp đi lặp lại xin Kim Phi đừng tùy tiện đụng đao binh.

Kim Phi thở dài, đặt lá thư xuống.

Lời an ủi của Cửu công chúa trong thư không những không xua tan được sự lo lắng của Kim Phi mà còn khiến y càng lo lắng hơn.

Advertisement
';
Advertisement