Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Vốn dĩ Liêu Ấn đang tập hợp quân giáp đỏ, bị Cửu công chúa làm ầm ĩ như vậy, lực chú ý của quá nửa quân giáp đỏ cũng bị Cửu công chúa thu hút.

Ngay lúc Liêu Ấn do dự có đoạt cung nỏ của Cửu công chúa hay không, sân bên cạnh đột nhiên có một tiếng hô truyền tới: “Đứng lại!”

Ngay sau đó là tiếng đánh nhau truyền tới.

Liêu Ấn cũng không quan tâm tới Cửu công chúa nữa, quay người chạy tới.

Sân bên cạnh, Tần Minh dẫn đội thị vệ của Cửu công chúa, đã đánh nhau với quân giáp đỏ rồi.

Khi Liêu Ấn đến, đúng lúc thấy Thấm Nhi nhảy qua tường rào.

“Điện hạ, người…”

Dù Liêu Ấn có ngốc nghếch cũng đoán ra dự tính của Cửu công chúa, mở miệng hô: “Tần Minh, nhanh dừng tay cho ông đây! Nếu không ông đây đánh ngươi tàn phế luôn đấy!”

Nhưng Tần Minh dường như không nghe thấy, vẫn dẫn dắt đội thị vệ như cũ, cứng rắn ngăn cản quân giáp đỏ.

“Tiểu tử hay lắm, đợi ông đây truy tìm được Thấm Nhi về, sẽ tính sổ ngươi cho hẳn hoi!”

Liêu Ấn chỉ vào Tần Minh, nhảy lên bay vút đi, muốn đuổi kịp Thấm Nhi.

Nhưng vừa vút qua tường rào, đã bị Châu Nhi ngăn cản.

“Tránh ra! Nếu không đừng trách ta vô tình!” Liêu Ấn hét.

Liên tục bị coi thường, hắn đã sắp mất kiểm soát luôn rồi.

Châu Nhi không đáp, mà vung tay bày ra vẻ phòng ngự.

“Điện hạ, là người ép ta!”

Liêu Ấn quay đầu nhìn Cửu công chúa, cổ tay di chuyển một cái, tấn công về phía Châu Nhi!

Trước đó Châu Nhi và Liêu Ấn đã từng đọ sức, hiểu rõ bản lĩnh lợi hại của đối phương, cho nên vừa bắt đầu đã sử dụng toàn lực.

Vốn dĩ cô ấy cho rằng dù bản thân không được coi là đối thủ của Liêu Ấn, nhưng cản trở hắn một lúc, câu giờ cho Thấm Nhi tranh thủ bỏ chạy, vẫn không có vấn đề gì.

Nhưng lúc thật sự đánh nhau mới biết, cô ấy đã coi thường Liêu Ấn.

Trong trận đọ sức lúc trước, Liêu Ấn còn băn khoăn về thân phận của Châu Nhi và Thấm Nhi, nên không sử dụng toàn lực.

Lúc này hắn thật sự sốt sắng, vừa bắt đầu đã sử dụng toàn lực.

Ngay cả ba chiêu mà Châu Nhi cũng không vượt qua được, đã bị một chân của Liêu n đạp vào bụng, bay ngược ra ngoài, đụng vào tới tường mới dừng lại.

Một đạp này của Liêu Ấn còn xả cả sự giận dữ ra ngoài, Châu Nhi ôm bụng, đứng lên cũng không nổi.

“Đại Thành, đánh đến chết cho ta!”

Liêu Ấn vừa quay đầu dặn dò một tiếng, đang chuẩn bị đuổi theo Thấm Nhi, đã thấy một người trung niên từ ngoài tường nhảy vào.

Trong tay còn xách một người.

Không phải Thấm Nhi thì ai?

Chỉ có điều Thấm Nhi bình thường luôn lạnh lùng oai phong, bây giờ tay chân đều bị trói lại, trong miệng còn nhét một miếng giẻ, trông cực kì thảm hại.

“Tần Trấn?” Liêu Ấn hỏi: “Sao ngươi tới đây?”

“Đại ca?” Tần Minh đang ngăn cản quân giáp đỏ cũng sững sờ.

Người tới đúng là Tần Trấn, đại ca của Tần Minh.

“Nếu ta không tới, nha đầu này đã chạy mất rồi?”

Tần Trấn vứt Thấm Nhi xuống đất, quay đầu hô với Tần Minh: “Dám ra tay với quân giáp đỏ? Bản thân đệ chán sống thì tìm vải trắng treo mình lên là được, chẳng lẽ còn muốn kéo cả nhà cùng chết à? Còn không dừng tay!”

Huynh trưởng như cha, Tần Minh được đại ca nuôi lớn từ nhỏ, thấy Tần Trấn còn sợ hãi hơn cả thấy cha mình.

Nghe Tần Trấn trách mắng, theo bản năng muốn dừng tay, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Cửu công chúa, lại xóa bỏ ý nghĩ này.

“Đội trưởng Tần, dừng tay đi!”

Cửu công chúa vội vã chạy theo sau đành phải ra lệnh.

Thấm Nhi cũng bị bắt rồi, Tần Minh có đánh nữa cũng không còn ý nghĩ gì.

Cửu công chúa lên tiếng, lúc này Tần Minh mới kéo đám thị vệ dừng tay.

“Tiểu tử nhà ngươi phản rồi!”

Advertisement
';
Advertisement