Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tần Trấn đi lên đạp cho Tần Minh một phát, thu cả gươm đeo bên hông của anh ta lại.

Các thị vệ khác cũng bị quân giáp đỏ đánh ngã xuống đất, thu gươm đeo bên hông lại.

Cửu công chúa than thở một tiếng, đi tới kéo Châu Nhi dậy: “Bị thương ở đâu rồi?”

“Ta không sao, điện hạ mau xem Thấm Nhi đi!”

Châu Nhi vịn vào tường đứng dậy.

Nói cho cùng, Liêu Ấn cũng không ra tay giết người, nếu không một đạp vừa nãy đã có thể đạp đứt ruột của Châu Nhi rồi.

Cửu công chúa xác nhận Châu Nhi không sao, đi tới bên người Thấm Nhi, vứt miếng giẻ trong miệng cô ấy ra.

“Điện hạ, nô tỳ vô dụng…”

Thấm Nhi đỏ mặt nói.

“Không phải lỗi của ngươi, Tần Trấn chặn bên ngoài, ngươi có thể chạy tới đâu được chứ?”

Cửu công chúa đành chịu nói.

Cô ấy cũng không ngờ, Hoàng đế không chỉ phái Liêu Ấn, còn điều cả Tần Trấn tới.

Từ lúc Hoàng đế bắt đầu sáng lập nên nước Đại Khang, nhà họ Tần đã là phái bảo vệ Hoàng đế kiên định nhất, cho dù lúc nào, đều đứng về phía Hoàng đế không lay động.

Cho nên đến bây giờ, nhà họ Tần đều là tâm phúc của Hoàng đế.

Cha của Tần Minh là đại thống lĩnh của Ngự Lâm Quân, Tần Trấn là đô thống của tiểu đoàn 1 quân giáp đỏ, nhị ca của Tần Minh là tổng chỉ huy quân đoàn sáu ở Đông Cung.

Tần Minh kém nhất, cũng là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.

Từ điểm này có thể nhìn ra địa vị nhà họ Tần trong suy nghĩ của Hoàng đế.

Mặc dù chức quan của bốn cha con không phải rất cao, nhưng vị trí của mỗi người đều cực kì quan trọng.

Cha Tần Bành và con trai cả Tần Trấn bảo vệ Hoàng đế, con trai thứ hai Tần Chung bảo vệ cho Hoàng đế tương lai, thằng ba Tần minh bảo vệ cho vị công chúa mà Hoàng đế yêu thương nhất.

Có thể nói mạng sống của các thành viên quan trọng trong hoàng thất, đều nằm trong tay nhà họ Tần.

“Điện hạ, chắc người cũng biết, bây giờ toàn kinh thành không biết có bao nhiêu người muốn làm hại người, bệ hạ cũng vì muốn tốt cho điện hạ thôi.”

Tần Trấn vừa bị đá Tần Minh hai phát, ngẩng lên nhìn Cửu công chúa nói: “Điện hạ việc gì phải thế này?”

Cửu công chúa không giải thích, mà dứt khoát hỏi thẳng: “Tần Trấn, có phải quân Đông Man đã tới Đan Châu rồi không?”

Tần Trấn quay đầu nhìn Liêu Ấn một cái, gật đầu, coi như trả lời.

“Vậy bổn cung hỏi ngươi, Kim tiên sinh của Kim Xuyên có phải là người tốt nhất để chọn đi đối đầu với Đông Man không?” Cửu công chúa lại hỏi.

Mặc dù Kim Phi chưa bao giờ tới kinh thành, nhưng dưới sự tuyên truyền của người kể chuyện, nhà nhà trong kinh thành đều thành tích chiến đấu của y từ lâu rồi.

Tần Trấn là tâm phúc của Hoàng đế, biết nhiều tin tức hơn cả người dân nữa.

Cho dù trong lòng không chịu phục, anh ta vẫn gật đầu lần nữa: “Đúng vậy, trí tuệ và lòng dũng cảm của Kim tiên sinh có một không hai, thật sự là người phù hợp nhất để đi đối đầu với Đông Man!”

“Vậy ngươi còn ngăn bổn cung làm gì?"

Cửu công chúa nói: “Người Đông Man đã tới Đan Châu rồi, Kim tiên sinh vẫn ở Xuyên Thục, nếu còn không thông báo thì ngài ấy sẽ không tới kịp nữa!”

“Điện hạ nói có lí.” Tần Trấn gật đầu tán thành, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng quân giáp đỏ chúng ta không quản những chuyện này, bệ hạ yêu cầu chúng ta phải trông chừng điện hạ, chúng ta cứ hoàn thành lời dặn dò của bệ hạ là được.”

“Tên nào cũng là kẻ cứng đầu hết!”

Cửu công chúa nghe xong, giận tới mức nghiến răng nhưng cũng không biết phải làm sao.

Đây chính là nguyên nhân cha con nhà họ Tần và quân giáp đỏ được Hoàng đế tin tưởng.

Cho dù Hoàng đế đưa ra quyết định gì, cha con nhà họ Tần đều sẽ ủng hộ không hề do dự.

Nhìn từ góc độ của người đứng bên cạnh quan sát, đấy chính là hành động trung thành cực kì ngu ngốc.


Nhưng có một người cấp trên nào không thích dạng người trung thành ngu ngốc này đâu?
Advertisement
';
Advertisement