Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Lạc Lan, trong thành có người bao vây điện hạ. Bên cô có cách nào đưa tin tức vào trong thành không?" Kim Phi hỏi.

“Công chúa bị bao vây ở kinh thành ư?”

Lạc Lan cũng bị tin tức này làm cho chấn động, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu nói: “Ban ngày có thể thả bồ câu đưa tin, nhưng ban đêm thì không được, bởi vì ban đêm bồ câu không bay được.”

Chim bồ câu có bệnh quáng gà, tức là đêm đến thì không còn thấy gì, nên không thể bay vào ban đêm.

Thậm chí ban đêm bắt bồ câu cũng không cần dùng lưới, chỉ cần cẩn thận bước tới và đè chúng lại.

“Ngoại trừ bồ câu đưa thư, thì còn có cách nào khác không?” Kim Phi hỏi.

"Không có," Lạc Lan lắc đầu rồi hỏi: "Đúng rồi, tiên sinh, không phải điện hạ mang theo mũi tên lệnh sao? Đường Trung Long cũng không xa tiêu cục chúng ta bao nhiêu, chỉ cần cô ấy phóng mũi tên lệnh, chắc chắn các huynh đệ trong tiêu cục sẽ nghe thấy!"

"Đúng rồi, mũi tên lệnh!" Cuối cùng Kim Phi cũng nhớ tới thứ này.

"Khụ khụ!" Tần Trấn ho khan một chút, vẻ mặt lúng túng nói: "Trước đó điện hạ dùng mũi tên lệnh làm lộ vị trí, nên ta đã thu hết mũi tên lệnh của cô ấy rồi..."

"Ngài cũng thật là!”

Kim Phi tức giận đến nỗi muốn mắng người.

Cố nén sự lo lắng trong lòng, Kim Phi quay người lại hét lớn: “Đại Lưu, Lão Ưng tới chưa?”

“Dạ đã tới!”

Đại Lưu dẫn Lão Ưng chạy tới.

“Lão Ưng, chuẩn bị khinh khí cầu, chúng ta vào thành!” Kim Phi vội vàng nói: “Đại Lưu, ngươi sắp xếp hai trung đội, mang theo một đơn vị lựu đạn, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra!”

“Dạ!”

Đại Lưu và Lão Ưng xoay người chạy đi.

"Tiên sinh, ngài có cách vào thành sao?" Tần Trấn tò mò hỏi: "Khinh khí cầu là cái gì?"

Kim Phi liếc xéo anh ta, cũng không trả lời.

Tần Trấn cũng nhận ra mình có phần đường đột, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Có thể dẫn ta đi cùng được không? Ta trở về có thể nhờ phụ thân ta điều động Ngự Lâm Quân đến hỗ trợ các ngài, ta cũng có thể chỉ huy Cục tình báo điều tra xem chuyện gì đã xảy ra."

Kim Phi im lặng một lúc, gật đầu nói: "Có thể dẫn ngài đi, nhưng Tần đô thống phải thề với tổ tiên nhà họ Tần, bất kể hôm nay nhìn thấy gì thì cũng không bao giờ nói cho ai biết nếu không có sự cho phép của ta, kể cả cha ngài hay bệ hạ cũng không được nói một lời, Tần đô thống có thể làm được không?”

Tần Trấn nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn giơ tay phải lên: “Ta Tần Trấn nhân danh tổ tiên nhà họ Tần thề, đêm nay dù có nhìn thấy cái gì thì ta cũng sẽ không tiết lộ một lời với bất kỳ ai!”

Lúc này Kim Phi mới yên tâm.

Đối với một gia tộc cổ xưa quyền quý như nhà họ Tần mà nói, cái quan trọng nhất chính là danh tiếng, nếu đã lấy danh nghĩa tổ tiên ra thề thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Thật ra cho dù Tần Trấn biết chuyện khinh khí cầu thì Kim Phi cũng chịu.

Bây giờ y muốn vào thành thì phải đi khinh khí cầu.

Ở ngoài thành còn có thể tránh sự chú ý của người khác nhưng khi vào thành rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người để ý tới.

Bắt Tần Trấn thề chỉ là để trong lòng Kim Phi còn ôm tia hy vọng thôi.

Nhỡ đâu khi vào thành người khác không nhìn thấy thì sao?

"Lạc Lan, cô ở lại đây chờ tin tức," Kim Phi dặn dò: "Thiên Tầm, cô ở lại đây bảo vệ Lạc Lan cô nương."

“Rõ!” Lạc Lan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Bắc Thiên Tầm lại lắc đầu nói: “Ta muốn vào thành với ngài.”

“Cô có chắc không?”

Advertisement
';
Advertisement