Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong kinh thành ngọa hổ tàng long, mà thật ra Kim Phi cũng muốn cho Bắc Thiên Tầm vào thành với mình.

Nhưng nhớ đến Bắc Thiên Tầm đi khinh khí cầu, bắp đùi của Kim Phi lại cảm thấy đau âm ỉ.

Lần trước ở núi Ngọc Lũy, suýt chút nữa Bắc Thiên Tầm đã bẻ gãy chân y.

"Chắc!" Bắc Thiên Tầm liếc mắt nhìn Kim Phi một cái: "Yên tâm, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì, ta sẽ coi nó như một chiếc xe ngựa, như thế thì sẽ không có chuyện gì.”

"Được rồi.” Kim Phi gật đầu đồng ý.

"Tiên sinh, Lão Ưng nói ở đây nhiều người quá, không thích hợp để thả khinh khí cầu, nên bảo ta nói với ngài đi ra nơi nào xa hơn một chút.”

Đại Lưu chạy tới nói.

Không chỉ riêng họ ở ngoài thành mà còn có không ít người dân.

Người dân sợ gặp phải thổ phỉ, nên ban đêm đều tụ tập quanh doanh trại của Kim Phi.

Nếu thắp một khinh khí cầu ở đây thì sẽ bị lộ hết.

"Đi, nghe theo Lão Ưng."

Trên đường lớn ở kinh thành, trong một căn nhà phía sau cửa hàng của nhà họ Lưu, tiếng chém giết vang rung trời, ánh lửa bùng lên bốn phía!

Thấm Nhi và Châu Nhi mỗi người cầm một thanh hắc đao, đứng ở cửa chính của gian nhà dàn trận chờ đợi.

Cửu công chúa ngồi trên ghế đẩu trong gian nhà chính, tay cầm nỏ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Lúc còn ở Xuyên Thục, Cửu công chúa cũng biết giết nhiều quyền quý như vậy, khi trở lại chắc chắn sẽ không được yên thân.

Nhưng cô ấy có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ đối phương lại dám ra tay trong kinh thành.

Từ nãy đến giờ, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân vẫn không xuất hiện, nghĩa là cấm quân chắc chắn đã bị chặn lại.

"Chẳng lẽ người Đông Man bắt đầu tấn công thành rồi?"

Cửu công chúa lặng lẽ suy đoán.

Trừ nguyên nhân này ra, cô ấy quả thật không nghĩ ra cách giải thích nào khác.

Ầm!

Cửu công chúa đang phân tích tình hình, đột nhiên nghe thấy trong sân truyền tới một tiếng vang thật lớn.

Cô ấy quay đầu nhìn sang, phát hiện bên kia có một vách tường đã bị sập.

Một đám người mặc đồ đen đeo mặt nạ tràn vào qua cái lỗ.

"Mau, chặn lại!"

Liêu Ấn dẫn năm người lính giáp đỏ lao tới.

Hôm nay anh ta vốn dĩ phải đi trấn thủ hoàng cung, nhưng trước khi Tần Trấn ra khỏi thành sợ Cửu công chúa xảy ra chuyện, nên để anh ta ở lại, dẫn nửa số người kia đi.

Lúc ấy trong lòng Liêu Ấn còn cảm thấy Tần Trấn chuyện bé xé ra to, ai ngờ buổi tối thật sự có người dám tới vây đánh.

Cho dù là trang bị hay tuyển chọn binh lính có nghiêm khắc tới mức nào, quân giáp đỏ bảo vệ hoàng thành đều có thể coi là tinh nhuệ.

Bản lĩnh Liêu Ấn lợi hại như vậy, trong quân giáp đỏ cũng chỉ có thể làm một giáo úy.

Nhưng quân giáp đỏ cũng có nhược điểm là kinh nghiệm thực chiến quá ít.

Dẫu sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ hoàng thành, cần bọn họ ra tay, vậy thì chứng tỏ địch nhân đã công phá kinh thành, bao vây hoàng cung.

Nếu thật sự đến mức đó, sự diệt vong của Đại Khang về cơ bản đã không còn xa.

Thế nên đội quân giáp đỏ từ khi thành lập tới nay, gần như không có cơ hội ra tay.

Thường ngày khi huấn luyện, năng lực cá nhân của binh lính quân giáp đỏ thực sự mạnh hơn hẳn những binh lính quân đội khác, nhưng khi gặp phải những người mặc đồ đen vừa ra trận đã liều mạng, quân giáp đỏ rõ ràng hơi luống cuống tay chân.

Advertisement
';
Advertisement