Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau trận đánh ở dốc Đại Mãng, lựu đạn và bom chớp sáng đã không còn là bí mật.

Nếu như hét lên: “Cẩn thận bom chớp sáng” những người áo đen cũng sẽ biết phải che mắt.

Cho nên khi Kim Phi ném bom chớp sáng đã hét lên như vậy để tránh bị những người áo đen phát hiện.

Biện pháp này quả nhiên hiệu quả, không chỉ những người áo đen mà cả quân giáp đỏ cũng trúng chiêu.

Nghe thấy tiếng động từ trên trời, trừ mấy người Cửu công chúa tất cả mọi người trong sân đều theo bản năng ngẩng đầu lên trời nhìn.

Sau đó một ánh sáng trắng loé lên, khiến mọi người không thấy được gì nữa.

“Nhanh nhanh nhanh!”

Lão Ưng ném một sợi dây xuống.

Cửu công chúa mở mắt ra, thấy nhân viên hộ tống kéo sợi dây từ trên trời xuống.

Nhìn theo sợi dây, hô hấp của Cửu công chúa đột nhiên chậm lại, hai mắt mở tròn xoe.

Trong sân có mấy chỗ đang cháy, ánh lửa chiếu rọi, Cửu công chúa thấy một “Căn nhà” khổng lồ bay trên không trung.

Không biết “Căn nhà” này lớn như thế nào, nhưng những phần nhìn thấy được đã đủ làm Cửu công chúa kinh ngạc không thôi!

Quá lớn!

Bên dưới “Nhà” là một giỏ treo, Kim Phi bám vào giỏ treo, vẫy tay về phía cô ấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy Kim Phi hai mắt Cửu công chúa bỗng nhoè đi.

Những kẻ áo đen được yêu cầu phải bắt sống cô ấy, nhưng cô ấy không hề thấy vui, bởi vì cô ấy biết rõ, đối phương đã mạo hiểm phạm vào tội chu di cửu tộc để bắt cô ấy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Nếu bị bắt sống kết cục có khi còn thê thảm hơn so với bị giết.

Cho nên khi nãy Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lý để tự vẫn.

Nếu những kẻ áo đen xông lên, cô ấy sẽ giữ mũi tên cuối cùng trong cung nỏ cho mình.

Nhưng khi thấy Kim Phi lòng cô ấy bỗng thấy thả lỏng.

Cô ấy biết, cô ấy sẽ không chết!

“Thấm Nhi, Châu Nhi, đội trưởng Tần, đừng ngẩn người nữa, mau tấn công đi!”

Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Giữ lại mấy tên cầm đầu, còn lại giết hết!”

Thấm Nhi, Châu Nhi, Tần Minh đều đang bị khinh khí cầu làm cho ngơ ngác, nghe mệnh lệnh của Cửu công chúa mới tỉnh táo lại, cầm hắc đao xông vào đám người áo đen.

Chờ Lão Ưng hạ khinh khí cầu xuống cách mặt đất chừng một trượng, Kim Phi mới nhảy xuống.

Cửu công chúa xách váy đi vòng qua chiến trường, chạy đến trước mặt Kim Phi.

Xung quanh có rất nhiều nhân viên hộ tống và thị vệ, Cửu công chúa cố gắng kiềm chế để không nhào vào ngực Kim Phi, rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ: “Tiên sinh…”

“Có sao không?”

Kim Phi nắm vai Cửu công chúa, xoay cô ấy một vòng.

Sau khi xác nhận Cửu công chúa không bị thương, y vỗ đầu cô ấy một cái: “Về kinh thành cũng không nói với ta một tiếng, chờ xong chuyện này ta sẽ tính sổ với người!”

Cửu công chúa luôn luôn trầm ổn, lúc này lại như một tiểu cô nương rụt cổ, chột dạ lè lưỡi một cái.

Sau đó cô ấy đổi chủ đề hỏi: “Tiên sinh ngôi nhà bay kia là cái gì vậy?”

“Đấy không phải là nhà, nó là khinh khí cầu, bên trong trống không, đốt hơi nóng là có thể bay lên!”

Kim Phi giải thích.

“Có thể bay lên…”

Advertisement
';
Advertisement