Kim Phi nói: “Chắc chắn là nói điêu.”
Lúc mọi người nói chuyện, cứ thích phóng đại vấn đề lên.
Ví dụ như ở kiếp trước của Kim Phi, có người nói y đi giao hàng ở Minh Châu, kết quả, nói tới nói lui lại thành y có một mảnh đất ở Minh Châu...
Kiếp trước đã vậy, ở thời kỳ phong kiến ngu muội này, lời đồn lại ngày càng quá đà.
Ví dụ trong những câu chuyện của các tiên sinh kể chuyện, Kim Phi chính là thần tiên hạ phàm, trong tay có thiên lôi.
Các tiên sinh kể chuyện nói vậy để thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng có vài người làm thế để khiến cho mọi người hoang mang.
Ví dụ như Lưu Bang kiếp trước chỉ bắt rắn nấu canh lót dạ, lại bị thuộc hạ của ông ta nói rằng ông ta là Xích Đế giết chết Bạch Đế.
Yakimo có thể cũng vậy, gã chỉ giết chết một hai con sói lại bị người ta đồn thành một thân một mình tiêu diệt cả bầy sói lớn.
“Đương nhiên ta biết truyền thuyết không thể tin, nhưng Yakimo cũng phải là một tên tầm thường.”
Cửu công chúa nói: “Võ nghệ thì khỏi phải bàn, người này rất giỏi đánh giặc, phong cách chiến đấu cũng cực kỳ hung hãn, lúc tấn công những bộ lạc khác trên thảo nguyên cũng chưa từng thua trận.
Có một lần, bảy bộ tộc tầm trung ở lãnh địa của gã không chịu nổi gánh nặng, liên kết lại bao vây tấn công, nhân lực gấp ba lần bộ lạc của gã, kết quả lại bị gã dẫn người tiêu diệt hết.
Đây không phải là truyền thuyết mà thực tế đã chứng minh.”
“Vậy xem ra người này đánh giặc thật sự rất giỏi.”
Kim Phi nghe Cửu công chúa nói vậy cũng dẹp bỏ bớt sự khinh bỉ trong lòng.
Sau khi mặc quần áo tử tế, y chưa kịp rửa mặt đã đi tới trước tấm bản đồ.
Ở phương diện chiến lược thì khinh thường đối thủ, nhưng trên phương diện chiến thuật thì nhất định phải xem trọng bọn họ.
Đây là nguyên tắc Kim Phi luôn duy trì cho tới nay.
Vì y biết rất rõ rằng quyết định của y lúc này không chỉ liên quan tới sự sống chết của hàng ngàn nhân viên hộ tống, nói nghiêm trọng hơn thì còn liên quan tới vận mệnh của toàn bộ Đại Khang, liên quan tới tài sản, tính mạng của vô số bách tính của Đại Khang.
Nếu đánh thua trận này, bọn họ chắc chắn phải cống nạp cho người Đông Man rất nhiều, khoản bồi thường này rất có thể sẽ là cọng rơm rạ cuối cùng đè chết Đại Khang.
Cửu công chúa biết Kim Phi có thói quen đánh răng buổi sáng, phát hiện y đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bản đồ, bèn ra ngoài rót cho Kim Phi một ly nước và một cành liễu nhúng muối.
“Lão Thất, phóng pháo hiệu số sáu!”
Kim Phi hô một tiếng ra bên ngoài, sau đó nhân lấy ly nước và cành liễu.
Chỉ sau chốc lát, trên bầu trời ở lối vào Ngự Thư Phòng có một tia pháo hiệu bay lên không trung rồi nổ tung.
Chùm sáng trắng bay lơ lửng trên không trung, duy trì gần một phút mới biến mất.
Lúc này, sắc trời còn chưa sáng, chùm sáng trắng vô cùng nổi bật trong bầu trời đêm, Đại Khang không có ô nhiễm công nghiệp nên có thể dễ dàng nhìn thấy từ chỗ xa vài dặm.
Sau chốc lát, phía tây và phía bắc thành có hai tia pháo hiệu bay lên không trung giống như ở lối vào Ngự Thư Phòng.
Trần Cát vừa mới thức dậy đang ăn sáng, nghe thấy tiếng động thì dẫn Tần Trấn tới Ngự Thư Phòng.
“Vũ Dương, Kim Phi, sao vậy?”
“Không sao, tiên sinh chỉ ra hiệu đám người Lương ca báo cáo tình hình thôi.”
Cửu công chúa giải thích: “Bọn họ ở ngoài thành mà thấy pháo hiệu, sẽ dùng bồ câu đưa thư truyền tin tới đây.”
“Biện pháp này tốt thật đấy.” Trần Cát bừng tỉnh.
Cửu công chúa sai người mang bữa sáng tới, Kim Phi còn chưa kịp ăn xong, Đại Lưu đã mang hai tờ giấy chạy vào.