“Ra tay ngay hôm nay có hấp tấp quá không?” Cửu công chúa hỏi.
“Hôm nay không phải chiến đấu toàn diện, chỉ dò xét một chút thôi.”
Kim Phi đứng dậy duỗi người: “Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, không phải người nói Tả Hiền Vương của Đông Man rất lợi hại sao, vậy thì giết chết Tả Hiền Vương của bọn họ đi!”
“Giết Tả Hiền Vương hả?” Đồng tử Cửu công chúa co lại, nhưng ngay lập tức đã hiểu ra.
Sau đó cô ấy quay đầu nhìn Tần Trấn: “Phái cấm quân tới viện Khu Mật mời văn võ bá quan lên tường thành phía bắc, ta muốn cho bọn họ xem tiên sinh đánh giặc thế nào!”
“Gọi văn võ bá quan tới tường thành phía bắc?”
Tần Trấn không thi hành ngay mà quay đầu nhìn Trần Cát.
Thấy Trần Cát gật đầu, lúc này mới dẫn người rời đi.
“Tiên sinh, ngài muốn công khai khinh khí cầu sao?” Cửu công chúa nhìn Kim Phi.
“Không giấu được nữa rồi!” Kim Phi không biết phải trả lời thế nào.
Đêm cứu giá hôm đó, khinh khí cầu lên lên xuống xuống rất nhiều lần, dù Lão Ưng đã cố gắng cẩn thận nhưng hôm qua đội Chung Minh đã báo cáo với Kim Phi, ở đường Trung Long và khu vực lân cận hoàng cung vẫn có người nhìn thấy.
Cửu công chúa đã sớm nói trong kinh thành có nội gián của người Đông Man, trước mắt cổng thành đã bị phong tỏa, đám quyền quý trong triều đã bị Cửu công chúa nhốt vào viện Khu Mật, tin về khinh khí cầu tạm thời chưa được truyền đi.
Nhưng người Đông Man đã bắt đầu phái người qua sông, Kim Phi không thể nào phong tỏa cả Hoàng Hà, đợi người Đông Man và nội gián trong kinh thành liên thủ với nhau, khinh khí cầu nhất định sẽ bại lộ.
Quân bài địch không biết mới được gọi là con át chủ bài và uy lực của nó cũng phải là mạnh nhất.
Ví dụ như lần này, nếu Thái tử biết trước về khinh khí cầu, việc cứu giá của Kim Phi hoàn toàn không thể nào thuận lợi như vậy được.
Bây giờ đã không giấu được khinh khí cầu nữa, Kim Phi sẽ quyết định phát huy hết tác dụng của nó.
Tần Trấn gọi văn võ bá quan tới tường thành phía bắc, Kim Phi, Cửu công chúa và Hoàng đế đã tới trước.
Cửu công chúa cầm ống nhòm, làm mẫu cho Hoàng đế.
“Ống nhòm này rất hữu dụng, cách xa vậy mà trẫm có thể nhìn thấy rõ cờ của người Đông Man!”
Trần Cát rất thích sưu tầm các bảo vật nên thích chiếc ống nhòm tới nỗi không nỡ buông xuống.
“Ống nhòm này là chiếc tốt nhất mà tiên sinh chế tạo ra cho phụ hoàng đấy!”
Hôm qua Cửu công chúa đã trách móc Trần Cát rất nhiều, hôm nay phải hòa hoãn quan hệ cha con.
“Cái này không phải là sính lễ đó chứ?” Trần Cát hỏi.
“Phụ hoàng nói gì vậy?” Cửu công chúa đỏ mặt: “Người không thích thì thôi!”
“Ai bảo trẫm không thích?” Trần Cát lẩm bẩm: “Đừng tưởng ta không biết chuyện của các con, đợi đánh người Đông Man xong, bảo tên nhóc kia nhanh chóng viết giấy bỏ vợ, chuẩn bị hôn sự!”
Cửu công chúa vốn đang vui vẻ, nghe Trần Cát nói vậy, không khỏi buồn bã.
Cô ấy rất hiểu tính cách của Kim Phi, y hoàn toàn không thể nào viết giấy bỏ vợ được.
Tới bây giờ, hai người vẫn đang né tránh vấn đề này.
Dù sao Trần Cát cũng làm Hoàng đế nhiều năm, kiến thức cơ bản như quan sát sắc mặt cũng phải có.
Thấy vẻ mặt Cửu công chúa, ông ta cau mày hỏi: “Chẳng lẽ tên này định để con làm thiếp sao? Bảo y bỏ suy nghĩ này đi ngay lập tức!”
Cửu công chúa đang không biết giải thích thế nào, Tần Trấn đã dẫn văn võ bá quan tới rồi.
“Tham kiến bệ hạ, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Văn võ bá quan quỳ xuống trên tường thành, đồng thanh hô to.
Quốc lực của Đại Khang gần đây càng ngày càng suy yếu, Hoàng đế Trần Cát lại là một tên hèn nhát, thế nên các đại thần lén lút qua lại với Đông Man và Đảng Hạng cũng khá nhiều.