Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, Đại Khang sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí sớm đã có dân loạn khắp nơi, khói lửa mọi chỗ rồi!”
Trần Cát mở miệng, nhưng không nói ra lời được.
Mặc dù rất bực dọc, nhưng không thể không thừa nhận, lời Cửu công chúa nói là sự thật.
Trần Cát cuối cùng cũng ý thức được, thì ra Kim Phi quan trọng như vậy.
Nếu như không có Kim Phi ngăn chặn Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì Đại Khang sẽ không chỉ bị cướp bóc, mà sau đó còn phải chi trả khoản bồi thường đắt đỏ cho đối phương.
Số tiền này từ đâu mà ra? Chỉ có thể tìm người dân để đòi thôi.
Người dân không gánh vác rồi, tạo phải là điều tất nhiên.
“Trẫm biết Kim Phi có công với Đại Khang, trẫm có thể khen thưởng cho y, đồng ruộng phì nhiêu, vàng bạc, quan tước, chỉ cần y đồng ý, trẫm đều có thể cho y.”
Trần Cát phản bác nói: “Nhưng con đường đường là công chúa, chẳng lẽ thật sự muốn chà đạp bản thân, đi làm thiếp cho y à? Hoàng thất không cần mặt mũi nữa sao?”
“Mặt mũi của hoàng thất ư?” Cửu công chúa tự ti cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, người nói xem bây giờ con gái sẽ có dáng vẻ gì?”
Mặt Trần Cát tối sầm ngay tức khắc.
Trước đó Cửu công chúa phải đi Thổ Phiên hòa thân, nếu không có Kim Phi, sợ là cô ấy đã sớm tới Thổ Phiên rồi.
Với sự coi thường của Thổ Phiên với Đại Khang, Cửu công chúa ở Thổ Phiên sẽ gặp cảnh gì, không nói cũng hiểu.
“Phụ hoàng, ở đây không có người thứ ba, con gái có lời muốn nói thẳng.”
Cửu công chúa lại hỏi: “Con gái hỏi người một vấn đề nữa, chắc người đã nhìn ra, Kim tiên sinh không cầu danh lợi, người nói xem vì sao ngài ấy muốn tới cứu giá, vì sao phải chống lại Đông Man trong tình hình chuẩn bị cực kì không đầy đủ?”
Tiếng Cửu công chúa vừa dứt, mắt Trần Cát lập tức trợn tròn xoe!
Lúc đó ông ta mới nhớ ra, lần này Kim Phi tới kinh, không phải vì cứu giá, cũng không phải là tới chống lại Đông Man, mà là tới tìm Cửu công chúa, chỉ là đúng lúc gặp phải cảnh Thái tử bức vua nhường ngôi và người Đông Man xâm lược thôi.
Nếu là trước đây, cho dù Trần Cát biết trước mục đích của Kim Phi, cũng sẽ không coi trọng.
Suy cho cùng thì kinh thành là thành trì to lớn mạnh mẽ nhất thiên hạ, có cấm quân tinh nhuệ nhất Đại Khang trấn giữ, ngoài thành còn có Tả Kiêu Vệ, ông ta hoàn toàn không sợ Kim Phi gây chuyện.
Nhưng mấy ngày nay sau khi chứng kiến được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống và khinh khí cầu, Trần Cát cũng không dám nghĩ như vậy nữa.
Tường thành của kinh thành có cao hơn nữa, có thể chặn được ngàn quân vạn mã của người Đông Man, nhưng tuyệt đối không ngăn được Kim Phi.
Kim Phi mà muốn tiêu diệt ông ta thì dễ như trở bàn tay.
Nghĩ rõ những điều này, sau lưng Trần Cát đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng ông ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu.
Cửu công chúa liếc Trần Cát một cát, lạnh giọng nhắc nhở: “Phụ hoàng, con gái khuyên người tốt nhất đừng động vào tiên sinh, nếu không hậu quả chắc chắn còn nghiêm trọng hơn cả ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên cùng tấn công Đại Khang nữa!”
Bị Cửu công chúa nhìn ra ý nghĩ, Trần Cát hơi lúng túng.
Ông ta còn già mồm ngụy biện nói: “Kim Phi nhiều lần chống lại kẻ địch xâm lược, còn có công cứu giá, trẫm khen thưởng còn không kịp, sao có thể gây bất lợi cho y được chứ?”
Cửu công chúa cũng biết một vừa hai phải, không tiếp tục vạch trần, nhưng giọng điệu cũng chậm lại, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nếu không gặp được tiên sinh, không chắc con gái ở Thổ Phiên đã bị làm nhục, gả cho tiên sinh, con gái không thấy tủi thân, ngược lại còn thấy vinh hạnh.
Tiên sinh không chỉ có tài năng cai trị thiên hạ, còn biết thương người, con gái ở làng Tây Hà, chưa bao giờ thấy ngài ấy nặng lời với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, phu thê đối xử tôn trọng với nhau, so với phò mã của đám Hàn Dương, Thành Dương, không biết là hơn bao nhiêu lần, phụ hoàng không cần lo lắng cho con gái!”
“Haizz!”