Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sinh ra làm công chúa là may mắn, cũng là bất hạnh.

Hàn Dương, Thành Dương mà Cửu công chúa vừa nói, là Ngũ công chúa và Bát công chúa của Đại Khang.

Hai người đều lớn hơn Cửu công chúa chỉ một tuổi, nhưng đã thành hôn ba năm rồi.

Lúc vừa thành hôn còn tốt, cái gì phò mã cũng chiều lòng công chúa. Nhưng qua hơn một năm, sau khi sự tươi mới cạn kiệt, phò mã đã bắt đầu làm xằng làm bậy.

Lén lút nuôi nhân tình thì đã đành, phò mã còn thường xuyên công khai đi chơi thanh lâu.

Tính cách Trần Cát mềm yếu, phò mã của Ngũ công chúa và Bát công chúa đều là con cháu của quyền thần, mắng mấy lần thì bỏ mặc.

Hiện nay Ngũ công chúa và Bát công chúa chẳng khác gì góa phụ.

So với phò mã của bọn họ, Kim Phi quả thực có thể được coi là đối tượng hiếm có.

“Con đã nghĩ kĩ rồi thì tùy con.”

Trần Cát bất đắc dĩ vỗ vai Cửu công chúa: “Nếu con sống tốt, sống vui vẻ, trẫm mất mặt thì mất mặt.”

“Đa tạ phụ hoàng!”

Cửu công chúa hành lễ với Trần Cát: “Con gái nhất định sẽ khuyên nhủ tiên sinh, cố gắng giúp đỡ phụ hoàng, tin là không lâu sau, Đại Khang nhất định có thể quốc thái dân an, phụ hoàng cũng sẽ trở thành minh quân ngàn đời, danh tiếng đi vào lịch sử!”

“Lời đường mật của chính con thì thôi đi, bớt dội lên trẫm!”

Trần Cát tức giận lườm Cửu công chúa một cái.

“Phụ hoàng, có phải con gái đang rót lời đường mật cho người hay không, người cứ phái Cục tình báo đi Tây Xuyên xem xét là biết thôi!”

“Trẫm sẽ phái người đi xem.”

Hoàng đế xua tay, đi ra khỏi gác canh.

Cửu công chúa mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa, đi ra theo.

Đến cổng, thấy Kim Phi nhô đầu nhìn sang bên này, cô ấy lén lút nháy mắt với Kim Phi một cái.

Dù sao Cửu công chúa gần như đã nói rõ rồi, Kim Phi cũng không kiêng dè nữa, y đi thẳng qua kéo Cửu công chúa về lầu canh gác: “Có lời thì nói, nháy mắt làm gì, để tỏ vẻ mắt người to à?”

“Chẳng lẽ mắt bổn cung không to à?”

Tâm trạng Cửu công chúa không tệ, lại nháy mắt với Kim Phi.

Cả quãng đường đi từ Kim Xuyên tới đây, Kim Phi luôn đè nén “hỏa khí”, nhưng lầu canh không có một cái cửa nào, cho dù “hỏa khí” của y có lớn hơn nữa cũng chỉ đành đè xuống.

Y cắn răng hỏi: “Hai người vừa nói gì thế?”

“Tối nay ta sẽ nói với ngài!” Cửu công chúa úp úp mở mở.

“Trần Văn Nhi, người thật lòng không?” Kim Phi chà tay, cảnh cáo nói: “Đừng quên, bây giờ người trông coi hoàng thành đều là người của ta, đêm nay cẩn thận ta xông vào tẩm cung của người!”

“Đêm nay không cần xông vào, tối nay bổn cung sẽ cho Thấm Nhi đi đón ngài.”

Cửu công chúa lại nháy mắt với Kim Phi: “Có khen thưởng đấy!”

Nói xong, không đợi Kim Phi truy hỏi, cô ấy đã nhanh nhẹn xoay người, rời khỏi Kim Phi, chạy tới bên Trần Cát.

“Khen thưởng?”

Kim Phi bị Cửu công chúa trêu chọc trong lòng càng ngứa ngáy.

Nhưng Cửu công chúa đang đứng cùng một chỗ với Trần Cát, văn võ bá quan cũng đang đứng bên cạnh nhìn sang, y không thể làm gì khác ngoài việc đè nén lại tâm trạng xao động trong lòng, giơ ống nhòm nhìn xuống phía dưới thành.

Lúc này Tả Kiêu Vệ đã qua sông hoàn toàn, tiếp nhận nhiệm vụ giam giữ tù binh từ trong tay cấm quân.

Tần Trấn bắt đầu dẫn cấm quân quay trở về.

Trương Lương cũng chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm cắm trại bên cạnh trại tù binh, để ngừa tù binh bất ngờ làm phản, nhóm còn lại bắt đầu vận chuyển ngựa chiến.

Advertisement
';
Advertisement