"Chỉ đóng một nửa thuế nông nghiệp, không cần đóng thuế diệt trừ thổ phỉ và lương thực nữa, cuộc sống cuối cùng cũng có triển vọng rồi!"
"Hoàng thượng anh minh!"
"Trưởng làng, ông tổ chức để tất cả mọi người cùng nhau đến kinh thành lạy tạ Hoàng thượng đi!"
"Không chỉ lạy tạ Hoàng thượng đâu, còn phải lạy tạ ngài quốc sư và Cửu công chúa nữa! Ta nghe người ta nói, đợt giảm thuế này, cũng nhờ vào ngài quốc sư và Cửu công chúa điện hạ!"
"Đại Khang chúng ta có ngài quốc sư sao?"
"Vừa rồi ngươi nghe kiểu gì vậy, lời đầu tiên của cáo thị có nói rồi, để chúc mừng ngài quốc sư dẫn dắt tiêu cục Trấn Viễn đánh bại kẻ địch bên ngoài, Hoàng thượng mới ân xá cả thiên hạ, giảm thuế để dân chúng cùng ăn mừng."
"Tiêu cục Trấn Viễn? Dường như đã nghe ở đâu rồi?"
"Trí nhớ của ngươi đúng là hết nói nổi, tháng trước chúng ta đến kinh thành, tiên sinh kể chuyện có nói đó."
"À, ta nhớ ra rồi, tiêu cục Trấn Viễn thuộc quyền chỉ huy của Kim tiên sinh, nói như vậy, quốc sư chính là Kim tiên sinh rồi?"
"Trừ Kim tiên sinh ra, triều đình hiện tại còn ai có thể xứng đáng với danh hiệu quốc sư chứ?"
"Kim tiên sinh làm quốc sư, Đại Khang chúng ta không cần sợ lũ người Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên nữa rồi!"
"Đúng vậy, nghe nói cách đây không lâu ở bờ phía bắc Hoàng Hà, người Đông Man phái mấy chục nghìn kỵ binh tinh nhuệ, số lượng đông đến mức nhìn không nổi, kết quả quốc sư chỉ phái hơn hai nghìn nhân viên hộ tống, đã đánh bọn họ tè ra quần!"
"Đúng, ta cũng nghe nói, quốc sư đã dùng nhiều phép thần thông, hai nghìn nhân viên hộ tống đều biến thành thiên binh thiên tướng biết bay, còn biết phóng tia chớp và sấm sét, đánh người Đông Man đến mức không thấy đường về!"
“Có quốc sư rồi, sau này không cần cống nạp cho Đông Man, Thổ Phiên nữa, cuộc sống của người dân chúng ta cuối cùng cũng có triển vọng rồi! Chúng ta phải thật lòng cảm ơn quốc sư đại nhân!"
"Đúng vậy, nghe nói quốc sư và Cửu công chúa giảm thuế cho người dân chúng ta, bị rất nhiều quan lại cấp cao phản đối, cũng đắc tội với rất nhiều người, ngày nào cũng có người muốn ám sát quốc sư đại nhân và Cửu công chúa đó!"
"Bọn quyền quý kia thật đáng chết, bản thân không muốn giúp đỡ người dân thì thôi đi, còn không cho quốc sư làm!"
"Quyền quý trong cả triều đình, người thật sự luôn một lòng với người dân chúng ta, chỉ có quốc sư đại nhân!"
"Đúng vậy, nghe nói năm ngoái Xuyên Thục gặp thiên tai, quốc sư đại nhân vì cứu trợ thiên tai mà đã tiêu hết cả gia sản!"
"Trưởng làng, ngày mai chúng ta cùng đến kinh thành, cảm ơn Hoàng thượng và quốc sư đi!"
...
Cuộc chiến Hoàng Hà đã kết thúc hơn một tháng, dưới sự thêm mắm dặm muối của tiên sinh kể chuyện, hầu hết người dân xung quanh kinh thành đều đã nghe kể về trận chiến.
Trận chiến này vốn đã xuất sắc, lại trải qua "Nghệ thuật chế biến" của tiên sinh kể chuyện, đã trực tiếp biến thành thần thoại.
Bản lĩnh của Kim Phi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Người dân ở những nơi khác vốn dĩ không biết nhiều lắm về Kim Phi, nhưng dưới sự sắp xếp có chủ ý của Cửu công chúa, những nha dịch lúc dán cáo thị, cũng sẽ kể lại cuộc chiến Hoàng Hà, kể về Kim Phi.
Danh tiếng của Kim Phi cứ như vậy mà theo cáo thị của triều đình truyền khắp Đại Khang.
Trừ cáo thị này ra, Hoàng đế còn ban cáo thị thứ hai nhắm vào các huyện xung quanh kinh thành.
Cáo thị thứ hai của triều đình chỉ có một nội dung: Từ ngày cáo thị được ban hành trở về sau, những thứ được gọi là xuất thân thấp kém như "nô tịch", "tiện tịch" đều bị cấm.
Tất cả người dân chỉ có một thân phận, đó chính là người dân của Đại Khang, con cháu của Viêm Hoàng.
Tú bà thanh lâu và quý tộc cũng không được hạn chế quyền tự do cá nhân của các cô nương và nô bộc nữa, nếu như các cô nương và nô bộc vẫn còn người thân, hoặc có cách khác để kiếm tiền thì có thể tự rời đi, thanh lâu và quý tộc không được ngăn cản với bất kỳ lý do gì, nếu không sẽ là phạm pháp
Tất cả cô gái thanh lâu và nô bộc nếu bị ngăn cản, có thể tìm cách đi báo quan, một khi bị xét xử, người ngăn cản sẽ bị phạt nặng.