Hơn nữa từ nay về sau, tú bà và quý tộc không được phép dùng những cách trừng phạt thể xác đối với các cô gái và nô bộc trong nhà, nếu không quan phủ sẽ trừng phạt gấp ba lần đối với kẻ ra tay và kẻ xúi giục.

Nói cách khác, sau này nếu quyền quý vẫn để quản gia quất nô bộc một roi, quản gia và quyền quý đó đều phải chịu ba roi.

Đây cũng là cách mà Kim Phi nghĩ ra trong thời gian này để giải quyết vấn đề của gái thanh lâu và nô bộc trong nhà.

Nếu như giải tán thanh lâu và nô bộc một cách thô bạo, rất nhiều người sẽ chết đói.

Vì vậy Kim Phi để quyền lựa chọn lại cho chính bản thân bọn họ.

Có cách để kiếm sống, hoặc vẫn còn người thân để chạy về, thì có thể tự mình thoát khỏi bể khổ.

Không có cách để kiếm sống, không có nơi nào để đi, vẫn có thể tiếp tục làm việc như lúc trước để kiếm tiền.

Gái thanh lâu và nô bộc trong nhà đều là "Người hạ đẳng" thuộc tầng lớp dưới cùng của thời đại phong kiến, tú bà và chủ nhân muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, đánh chết cũng không ai quan tâm, ném tới bãi tha ma là được.

Có thể tưởng tượng trong lòng bọn họ kích động đến mức nào sau khi nghe nói về nội dung của cáo thị này.

Ngày hôm nay, không biết bao nhiêu cô gái thanh lâu và nô bộc trong nhà đã bật khóc nức nở.

Ngày thứ hai sau khi hai cáo thị của triều đình được thông báo với thiên hạ, vô số người dân tự mình chạy tới kinh thành.

Kim Phi và Cửu công chúa dù có canh chừng cẩn thận đến đâu, vẫn có một vài người nhà của quyền quý giả mạo người dân hoặc thương nhân để trốn ra khỏi kinh thành, Cục tình báo gần đây đang truy đuổi những tên quyền quý trốn ra ngoài ở xung quanh kinh thành, nên đã phát hiện tình huống này ngay lập tức.

Nhiều người vào kinh thành cùng một lúc như vậy là chuyện lớn, Cục tình báo không dám chậm trễ, báo lên kinh thành trước tiên.

"Dân chúng đột nhiên tới kinh thành làm gì?"

Trần Cát hơi lo lắng nói: "Không phải là người dân nổi loạn muốn tấn công kinh thành đấy chứ?"

"Thưa bệ hạ, không phải vậy."

Tần Trấn trả lời: "Theo như cục tình báo dò xét, người dân cảm kích sự nhân nghĩa của bệ hạ, tự mình tới kinh thành để tạ ơn."

"Tạ ơn?"

Trần Cát ngạc nhiên, vui mừng nói: "Mau, sai người chuẩn bị ngựa, trẫm muốn lên tường thành xem thử!"

Kim Phi và Cửu công chúa cũng nghe nói chuyện dân chúng đến kinh thành, biết Trần Cát đến cửa thành Tây, họ cũng được nhân viên hộ tống đến đó.

Đến cửa thành Tây, đúng lúc Trần Cát vừa bước tới, ba người cùng lên tường thành.

Nhìn ra xa, con đường bên ngoài thành toàn là dân chúng, kéo dài từ cổng thành đến cuối tầm nhìn.

Hoàng đế xuất hành, không chỉ phải giơ cờ rồng, mà còn phải có Hoa Cái.

Thứ gọi là Hoa Cái chính là một loại ô lớn màu vàng làm từ tơ lụa.

Trần Cát lên tường thành, đương nhiên cờ rồng và Hoa Cái cũng sẽ đi theo.

Thời phong kiến, màu vàng tượng trưng cho hoàng gia, đừng nói dân thường, ngay cả quyền quý vọng tộc cũng không dám dùng.

Màu sắc rực rỡ như vậy, đương nhiên dân chúng dưới thành cũng sẽ nhìn thấy.

“Nhìn kìa, bệ hạ ở trên tường thành!”

Cũng không biết ai hô lên một tiếng, dân chúng lần lượt nhìn lên tường thành quỳ xuống, hô lớn: “Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Cửu công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Quốc sư đại nhân phúc thọ an khang!”

Ban đầu chỉ có dân chúng dưới thành quỳ, sau đó dân chúng trên đường nhìn thấy người phía trước quỳ xuống nên cũng quỳ theo hô lên.

Chốc lát, dân chúng quỳ từ cổng thành đến con đường hướng Tây.

Lúc này, dân chúng ở cổng thành không hô nữa nhưng âm thanh ở nơi xa vẫn chưa dừng, cách bao nhiêu dặm vẫn có thể nghe rõ!

“Những người dân này đều là tự đến kinh thành tạ ơn sao?”

Trần Cát bỏ kính viễn vọng xuống, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng.

Ông ta làm Hoàng đế bao nhiêu năm, cũng từng tổ chức lễ cúng tế quy mô lớn mấy lần.

Quan viên bộ Lễ lần nào cũng sắp xếp số lượng lớn dân chúng đi tham gia để Hoàng đế phô trương, gọi mĩ miều là vạn dân bái lạy.

Advertisement
';
Advertisement