Phú thương cũng là hạng người mềm nắn rắn buông, thấy đám người Đại Lưu nghiêm túc thật, vội vàng hô: “Vị quân gia này, ở đây là kinh thanh, đánh người tùy tiện là phạm pháp đấy!”

“Biết đánh người là phạm pháp, mà ngươi còn dám đánh chết cô ấy à?”

Đại Lưu chỉ vào nha hoàn bị đánh chết, tức giận nói.

“Con nô tỳ hèn hạ, khác nào súc vật, cô ta là do ta mua về, thì mạng cũng là của ta…”

Phú thương còn chưa ngụy biện xong, trên bụng lại ăn một đạp.

“Mẹ kiếp, cáo thị ngự mệnh của bệ hạ đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, cấm tất cả nô tịch, tiện tịch, cũng không được đánh đầy tớ…”

“Đại Lưu, nói nhiều với một tên muốn chết như thế làm gì?”

Kim Phi nhìn nha hoàn bị đánh chết trên mặt đất, trong lòng cảm thấy rất kì lạ, xua tay nói: “Bắt bọn họ về tra hỏi cẩn thận, hễ ai tham gia vào chuyện đánh nha hoàn này, đều đưa tới chợ rau, trừng phạt gấp ba!”

Trong cáo thị ngự mệnh của Trần Cát đã nói, từ ngày cáo thị được ban hành, nếu ai còn đánh đập đầy tớ, đều xử phạt gấp ba!”

Người đánh đập đầy tớ đến chết, thì đưa tới chợ rau trực tiếp trừng phạt với cách tương tự, dùng cách thức tương tự đánh đến tận khi bị chết mới thôi.

Lúc này cuối cùng tên nhà giàu cũng sợ hãi, bò tới chuẩn bị xin tha với Kim Phi, lại bị Đại Lưu đạp lên mặt một phát.

Chuyện còn lại đã có cấm quân và nha dịch xử lí, Kim Phi dẫn đám người Đại Lưu quay về nha phủ.

Thật ra Cửu công chúa và Trần Cát không tán thánh lệnh thả gia nô của Kim Phi lắm, nhưng Kim Phi kiên trì, mới miễn cưỡng đồng ý lấy kinh thành làm nơi thí điểm.

Ban đầu Kim Phi cũng chuẩn bị xem thử hiệu quả thí điểm, kết quả là hiệu quả không tốt, đành nghĩ biện pháp khác.

Nhưng trên đường quay về nha phủ, ý nghĩ của Kim Phi dần dần trở nên kiên định.

Quay về nha phủ, Cửu công chúa phát hiện sắc mặt của Kim Phi không đúng, vội vàng tìm một cấm quân hỏi quá trình cụ thể.

Cửu công chúa cũng cực kì phẫn nộ khi nghe thấy hành vi của tên nhà giàu, cô ấy bước đến muốn an ủi Kim Phi một chút, kết quả cô ấy còn chưa mở miệng, đã nghe Kim Phi nói: “Quay về nói với cha nàng, ông ấy phải là người đi đầu tuân thủ lệnh thả gia nô đã, cung nữ và thái giám trong hậu cung, muốn đi thì để bọn họ đi, không đi, thì bảo phủ Nội Vụ phát tiền công cho bọn họ!”

Cửu công chúa sững sờ, lập tức nuốt lời an ủi Kim Phi.

Trước đây lệnh thả gia nô không bao gồm cả hoàng cung, nhưng bây giờ Kim Phi hạ quyết tâm phải phát triển rộng lệnh thả gia nô ra, hoàng gia là phương pháp quảng bá tốt nhất.

“Tướng công, ta biết chàng rất tức giận, nhưng phát triển rộng lệnh thả gia nô trong hoàng cung, không thích hợp lắm đâu?”

Cửu công chúa lo lắng hỏi.

“Sao lại không phù hợp? Mỗi năm số cung nữ chết trong hậu cung còn ít à?”

Kim Phi quay đầu nói.

Ngày nào giữa các phi tần ở hậu cung cũng có vô số chuyện, công việc của bọn họ là nghĩ mọi cách để Hoàng đế vui vẻ.

Cho nên hầu như mọi phi tử trong hậu cung của Trần Cát đều là cao thủ đấu trí.

Nhưng cung nữ thường là vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của bọn họ.

Cửu công chúa bị Kim Phi nói cho không thể trả lời được.

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tướng công, ta hiểu ý của chàng, nhưng quan hệ của chàng và phụ hoàng mới hòa dịu phần nào, bây giờ chàng lại muốn phát triển rộng lệnh thả gia nô trong hoàng cung, ta sợ phụ hoàng sẽ nghĩ nhiều.”

“Không phải phụ hoàng của nàng muốn làm Hoàng đế ngàn đời à? Đúng lúc chuyện này có thể lấy làm văn được đấy.”

Kim Phi cũng không muốn gây sự với Trần Cát, đành cho Cửu công chúa một biện pháp: “Nàng nghĩ xem, từ xưa tới nay, có vị quân vương nào làm ra chuyện đi đầu mở đường như vậy? Phụ hoàng của nàng làm như vậy, chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử! Chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, lưu danh ngàn đời!”


“Tướng công, sớm muộn gì phụ hoàng cũng sẽ bị lừa chết!”
Advertisement
';
Advertisement