Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cửu công chúa tức giận lườm Kim Phi một cái, thỏa hiệp nói: “Ta có thể đi bàn bạc chuyện này với phụ hoàng, nhưng có chuyện cần nói trước với chàng, tử sĩ mà hoàng thất nuôi dưỡng và một vài cung nữ biết quá nhiều bí mật, thì không thể liệt vào hàng ngũ lệnh thả gia nô được!”

“Được!”

Kim Phi cũng biết hoàng thất có rất nhiều bí mật, lời Cửu công chúa vừa nói, e rằng chính là giới hạn của cô ấy rồi.

Thật ra lấy chuyện hoàng thất làm văn, cũng là vì hiệu quả tuyên truyền, cho nên cô ấy gật đầu đồng ý.

“Vậy ta về cung gặp phụ hoàng trước.”

Cửu công chúa lập tức lên đường, về cung tìm Trần Cát cùng bàn bạc chuyện này.

Trong triều đình vĩnh viễn không thiếu người nịnh nọt, từ sau khi cáo thị giảm thuế được ban hành, Trần Cát nhận được vô số tấu chương khen ngợi ông ta.

Gần đây số lần Trần Cát chạy tới Ngự Thư Phòng rõ ràng đã tăng lên nhiều, gần như ngày nào cũng đi xem xem hôm nay lại có bản sớ nào ca ngợi ông ta.

Cộng thêm hàng chục ngàn người dân đến triều mấy hôm trước, khiến Trần Cát càng sung sướng hơn.

Sự cám dỗ của hoàng đế ngàn đời đối với Trần Cát còn lớn hơn tưởng tượng của Cửu công chúa nhiều, Cửu công chúa mới khuyên vài câu, Trần Cát đã đồng ý ngay lập tức.

Thậm chí ông ta đã tưởng tưởng tới chuyện lần này các đại thần sẽ khen ngợi ông ta thế nào, sách sử sẽ ghi chép về ông ta như thế nào.

Đủ các loại lí do thoái thác mà Cửu công chúa đã chuẩn bị trên đường đi, đều không cần dùng tới.

Có điều đã đạt được mục tiêu, Cửu công chúa cũng coi như là thắng lợi trở về.

Dưới sự thúc giục của Đại Lưu, vụ án tên phú thương đánh chết nha hoàn hôm đó đã bắt đầu xét xử.

Tên phú thương đánh chết nha hoàn vì muốn dọa nạt các nhà hoàn đầy tớ, mấy nha hoàn và đầy tớ đều là chứng kiến tận mắt, nên quá trình xét xử cực kì đơn giản.

Đại Lý Tự, Hình Bộ đều có mặt ở hiện trường, vụ án đã kết thúc vào ngày hôm đó, ngày thứ hai phú thương và mấy tên ác ôn tham gia cùng đánh nha hoàn đều bị kéo tới chợ rau, hành hình trước mặt mọi người.

Ngày thứ ba, Trần Cát lại hạ lệnh, phóng thích một đám cung nữ và thái giám.

Lúc trước có phú thương bị đánh chết, sau lại có Trần Cát tự mình làm gương, nên không có ai dám phạm tội nữa, cuối cùng lệnh thả gia nô cũng phát triển thuận lợi.

Trần Cát cũng cầu được ước thấy, nhận được một đống tấu sớ ca ngợi công đức của ông ta.

Cũng có một vài người dân dẫn theo con cái được trả tự do, tới kinh thành tạ ơn về phía hoàng cung.

Tất cả điều phát triển theo hướng tốt hơn, đến khi Cửu công chúa chúa nhận được một tin tình báo khẩn cấp.

“Tướng công, nhà họ Tào ở Tùy Châu tạo phản rồi!”

“Nhà họ Tào? Nhà họ Tào nào?”

Thế gia trong thiên hạ quá nhiều, Kim Phi biết Tùy Châu, nhưng không biết là nhà họ Tào nào.

Cửu công chúa sớm đã biết Kim Phi như vậy, lấy ra một chồng công hịch văn trong ống tay áo đưa cho Kim Phi: “Đây là tài liệu về nhà họ Tào.”

Tài liệu cực kì chi tiết, không chỉ ghi lại dòng chính dòng thứ của nhà họ Tào bây giờ, mà còn ghi lại lịch sử làm giàu của nhà họ Tào.

Xem xong tài liệu, cuối cùng Kim Phi cũng biết tại sao nhà họ Tào muốn tạo phản.

Nói chính xác là khẩu hiệu bên ngoài của nhà họ Tào không phải là tạo phản, mà là “thanh quân trắc, chém tiểu nhân”.

Thanh quân trắc chính là dọn dẹp lũ gian tà thân tín bên cạnh quân vương, cũng chính là kẻ được gọi là ‘tiểu nhân’.

Vì cái này mà nhà họ Tào còn cố ý phát biểu một bài hịch văn chinh phạt.

Điểm đầu tiên trong lời mở đầu của bài hịch văn chính là nhằm vào Cửu công chúa.

Advertisement
';
Advertisement