Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Hầu hết những kẻ địch đứng ở hậu phương đều sẽ bị mù.

Nhưng thông thường chủ soái và cờ lệnh của kẻ địch đều nằm ở vị trí trung tâm của trận chiến, muốn phá hủy chúng sao có thể dễ dàng như vậy được?

Vì vậy xông vào doanh trại giết chủ soái mới trở thành chiến công truyền kỳ, những ai tham gia vào trận chiến đó, có thể khoe khoang cả đời.

Điều này đúng với các đội quân khác của Đại Khang, nhưng đối với những nhân viên hộ tống sở hữu khinh khí cầu mà nói, việc xông vào doanh trại giết chủ soái giống như một trò chơi vậy.

Chỉ cần kẻ địch dám giương cờ lệnh lên thì đồng nghĩa với việc đang nói cho các nhân viên hộ tống biết chủ soái đang ở đâu, ngồi khinh khí cầu bay tới đó, ném vài quả lựu đạn, là tất cả đã được giải quyết rồi.

Cho dù không nổ chết được chỉ huy địch thì kẻ địch cũng không có cách nào để phát hiệu lệnh ra được.

Sau đó lại phái một đợt kỵ binh áo giáp đen xông tới, tuyệt đối có thể đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.

Binh lính ở hậu phương thấy phía trước xảy ra hỗn loạn, không biết kẻ địch có bao nhiêu người, theo bản năng sẽ bỏ chạy theo.

Cho nên ở chiến trường, hỗn loạn chính là một đòn chí mạng.

Khi hai bên giao chiến, nếu một bên xảy ra hỗn loạn, vậy gần như đã định trước là thất bại hoàn toàn.

“Vũ Dương, nàng yên tâm đi, Trương ca đã tiêu diệt không bao nhiêu biết bao tên thổ phỉ rồi, các vị ở đây không có ai hiểu rõ về thổ phỉ hơn huynh ấy đâu, huynh ấy nói không vấn đề gì, vậy thì chắc chắn là không có vấn đề gì.”

Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn còn hơi lo lắng, bèn lên tiếng an ủi.

“Tiên sinh, ta có thể hỏi một chuyện được không?”

Bắc Thiên Tầm đứng ở một bên đột nhiên hỏi.

“Tất nhiên là được.” Kim Phi gật đầu nói: “Gọi mọi người tới đây họp, chính là để lắng nghe ý kiến, hỏi đi.”

“Ta ở Tùy Châu đã từng tiếp xúc với bọn thổ phỉ, bọn chúng đều được nhà họ Tào huấn luyện, cho dù là kỷ luật hay trang bị, đều mạnh hơn bọn thổ thỉ bình thường rất nhiều.”

Bắc Thiên Tầm nói: “Không phải bên ngoài thành đang có một nghìn nhân viên hộ tống chờ lệnh sao, cho dù muốn phòng ngừa biến cố đột nhiên xảy ra, thì để lại năm trăm người có lẽ cũng đủ rồi, vì sao không phái thêm mấy người nữa đi trấn áp nhà họ Tào chứ?”

Kim Phi khẽ cười, không trả lời cô ấy, mà nhìn Đại Tráng: “Đại Tráng, ngươi có biết tại sao không?”

“Vì chúng ta phải giữ lại một số ít, để đề phòng những nơi khác lại có người đến tạo phản sao?” Đại Tráng thăm dò hỏi: “Hay là muốn để cho kẻ địch biết được sự lợi hại của chúng ta?”

“Đây là hai nguyên nhân trong số đó.” Kim Phi gật đầu, lại nhìn về phía Trương Lương: “Lương ca, huynh thấy sao?”

Trương Lương biết Kim Phi đang thử anh ta, nên không vội trả lời, mà cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tiên sinh và điện hạ đang chuẩn bị trấn áp các gia tộc quyền thế ở các nơi sao?”

Kim Phi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà nói: “Nói kĩ hơn một chút.”

“Ta không hiểu về triều chính lắm, nhưng cũng biết quyền quý được chia ra gia tộc quyền thế ở kinh thành và thân sĩ giàu có ở các nơi. Tiên sinh và điện hạ trong thời gian gần đây đã trấn áp được các thế gia ở kinh thành, tiếp đó cần phải trấn áp các thân sĩ giàu có ở địa phương.

Trương Lương phân tích: “Rất nhiều thân sĩ địa phương giàu có đều là những tên cường hào bản xứ, trong tay cần người có người, cần tiền có tiền, gan lại lớn.

Vì vậy trận chiến lần này giữa chúng ta và nhà họ Tào, không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng một cách nhanh gọn dứt khoát, như vậy mới khiến cho những tên thân sĩ giàu có đó biết sợ!”

Dứt lời, Trương Lương hơi ngại ngùng nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta chỉ đoán mò thôi, liệu là đã đoán đúng chưa?”

“Đúng rồi, nhưng không đúng hoàn toàn.”

Kim Phi cười nói: “Mọi người đều biết, triều đình lúc trước chia thành hai phái, phái chủ chiến và phái chủ hòa, hiện tại phái chủ hòa đã gần như không còn, nhưng trong triều lại xuất hiện hai phái mới.

Một phái ủng hộ Vũ Dương cải cách gọi là phái cách tân, một phái khác phản đối việc cải cách gọi là phái phản đối.

Advertisement
';
Advertisement