“Một đội quân tạp nham vỏn vẹn hai mươi nghìn tên thổ phỉ, không đáng giá lấy một cắc! So với nhà họ Tào, ta càng lo lắng thanh đao giấu trong bóng tối kia hơn!”
Trương Lương hỏi: “Điện hạ, tiên sinh, hai người có biết những nhà quyền quý nào đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Tào không?”
“Không biết.” Cửu công chúa lắc đầu: “Các gia tộc quyền thế đều biết đến Cục tình báo, khi gia nô của bọn chúng ra khỏi thành đều tản đi khắp nơi. Lúc đó ta và tiên sinh cho rằng bọn chúng chẳng qua là đang giả nghèo giả khổ, không ngờ bọn chúng lại giở trò này, nên không cho người theo dõi, không biết là gia nô nhà ai đã đi tới quận Tùy Châu.”
“Nếu là như vậy, thì không thể cho quá nhiều người đi trấn áp nhà họ Tào.” Trương Lương nói: “Kinh thành mới là nơi quan trọng nhất, lỡ như chúng ta phân tán người đi, bọn chúng lại gây chuyện ở trong thành thì hỏng bét.”
“Đúng, chỉ cần kinh thành không loạn, thế gia đừng nghĩ đến chuyện gây rối.”
Cửu công chúa gật đầu đồng ý với Trương Lương, sau đó hỏi: “Trương ca, huynh cảm thấy nên phái bao nhiêu người đi trấn áp nhà họ Tào?”
“Không cần quá nhiều, ba trăm người là đủ rồi!”
Trương Lương thản nhiên duỗi ra ba ngón tay.
“Ba trăm người sao?”
Cửu công chúa giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trương Lương.
Vẻ mặt mấy người Thấm Nhi và Châu Nhi cũng không thể tin nổi, cho rằng Trương Lương đã quá tự cao rồi.
Nhưng vẻ mặt của mấy người Kim Phi, Đại Tráng, Hầu Tử lại rất thản nhiên.
“Trương ca, thổ phỉ có hai mươi nghìn người đấy, huynh lại chỉ điều đi có ba trăm người…”
Cửu công chúa nói: “Bổn cung nói khó nghe chút, bọn chúng cho dù lấy thịt đè người, cũng có thể đè chết ba trăm người đấy.”
“Theo lý mà nói thì đúng là như vậy.” Trương Lương gật đầu, tỏ ý công nhận lời của Cửu công chúa.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Nhưng bọn chúng không có gan đó!”
“Như vậy là có ý gì?”
Cửu công chúa hỏi.
“Điện hạ, người chưa từng tiếp xúc với thổ phỉ, nên không biết bản chất của bọn chúng. Ức hiếp người dân thì tên nào tên đấy đều hung ác, nhưng hễ gặp phải đối thủ khó nhằn, tên nào tên nấy lại chạy rất là nhanh!
Đường từ Chân Dương đến kinh thành đều rất bằng phẳng, rất thích hợp để kỵ binh tập kích bất ngờ.
Nhân viên hộ tống của chúng ta đều được trang bị hết áo giáp hạng nặng, còn cưỡi ngựa chiến tốt, cộng thêm các loại vũ khí như khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng thì cho dù có gặp phải đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đông Man, Đảng Hạng, chúng ta vẫn có lòng tin có thể đánh tan được bọn chúng, thì mấy tên thổ phỉ cỏn con này không đáng để nhắc tới!”
Trương Lương tự tin nói: “Nếu không phải vì an toàn, cũng không cần tới ba trăm nhân viên hộ tống, chỉ cần phái hai trăm kỵ binh đến đó, nhiều nhất là ba đợt công kích, đảm bảo giết cho bọn chúng không tìm được đường về!”
“Thực ra khi chúng ta ra tay đều là giết gà mà dùng dao mổ trâu, nếu không phải không kịp thời gian, thì điều một nghìn tân binh của quân Trấn Viễn qua đó để luyện tập là tốt nhất.”
Hầu Tử nói theo.
Cửu công chúa nghe vậy, khẽ gật đầu.
Thực ra Cửu công chúa cũng coi như là đã đọc thuộc lòng binh thư rồi, cô ấy đã từng nghe nói rất nhiều lần về những cuộc chiến tranh lấy ít thắng nhiều, chỉ là lúc trước người đông, nhưng bị đánh bại lại luôn luôn là Đại Khang.
Cuộc chiến nhục nhã như vậy, các nhà binh, nhà sử học đều sẽ không viết quá chi tiết về quá trình, vậy nên Cửu công chúa không có hiểu biết quá sâu sắc về nó.
Nhưng khoảng thời gian trước, cô ấy tận mắt thấy trận chiến giữa nhân viên hộ tống và người Đông Man, nên càng có sự hiểu biết trực quan hơn về tình hình trên chiến trường.
Hai ba mươi nghìn người tản khắp ra chiến trường, có thể trải dài hàng mấy dặm từ nam ra bắc, từ đông sang tây. Ngoại trừ một số binh lính đứng ở tiền tuyến trên chiến trường, thì những người khác hoàn toàn không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn cờ lệnh mà hành động.