Ai ngờ Tả Chi Uyên vẫn chưa ngán, còn ngoan cố nói: "Quốc sư, lần này là lỗi của ta, ngài muốn mắng muốn đánh ta thế nào cũng được, ngài còn dùng một cái túi vải để bay thì dựa vào đâu mà ngài lại nói ta nằm mơ đi?
Bồ câu và đại bàng đều có thể bay bằng đôi cánh của mình, thì tại sao con người lại không được?"
“Như ta đã nói lần trước, cấu tạo cơ thể con người đã được định sẵn là không thể bay được, hệ thống hô hấp không thể nào đáp ứng được lượng lớn oxy cần thiết cho chuyện bay lên trời, cơ bắp của hai tay cũng không đủ sức để vỗ cánh!"
Kim Phi giải thích trong bất lực.
Thật ra lần trước y đã nói những chuyện này với Tả Chi Uyên, tiếc là hắn lại không thể nào hiểu được, nên cũng nghe tai này lọt tai kia.
"Rõ ràng trước đó ta đã bay xa hơn mười mét!"
Tả Chi Uyên vẫn kiên trì nói.
"Đó là ngươi lướt chứ không phải bay, do lần đó ngươi may mắn tìm được góc trượt thích hợp, nhưng không phải lần nào ngươi cũng sẽ may được như vậy đâu, chỉ cần một lần thất bại là ngươi sẽ ngã chết!"
Kim Phi nói: "Nếu ngươi hiểu biết chuyện bay như vậy thì ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi!"
“Ý ngài là?" Tả Chi Uyên lập tức hưng phấn hơn: "Quốc sư, ngài đã chế ra cánh tốt hơn sao?"
“Không phải cánh, mà là một thứ khác!"
“Chẳng lẽ là túi vải nữa sao?" Tả Chi Uyên cau mày hỏi.
Mấy ngày trước, Kim Phi đã bị hắn làm phiền đến mức hết kiên nhẫn, nên đã cho hắn lên khinh khí cầu một lần.
Tả Chi Uyên cũng là một thợ thủ công có thâm niên, được tới gần một lần đã nhanh chóng hiểu được nguyên lý của khinh khí cầu.
Rồi hắn lại vô cùng thất vọng khi phát hiện ra khinh khí cầu không thể tự động bay được, mà chỉ có thể nhờ vào gió hoặc ngựa kéo đi.
Trong suy nghĩ của hắn, cách bay lý tưởng thì ít nhất phải là có thể bay tự do như một con chim.
"Ngươi nói túi vải không sai," Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng nó có thể bay được rất xa, lại còn an toàn hơn đôi cánh gãy của ngươi gấp ngàn lần."
"Túi vải bay được thật à?" Tả Chi Uyên lập tức có hứng thú hỏi: "Có thể bay bao xa?"
"Thật ra túi vải này ta làm không phải dùng để bay, nhưng nếu ngươi muốn bay, bay hai trăm trượng cũng không thành vấn đề." Kim Phi đáp.
Thực ra trước tạo ra khi khinh khí cầu, y đã chế ra dù để nhảy dù, cũng là để ngừa khi thử nghiệm khinh khí cầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù bọn Lão Ưng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, nhưng họ cũng đã được tập nhảy dù từ lâu.
Sau đó, Trương Lương biết được chuyện này, đã nghĩ tới ý tưởng đào tạo không binh.
Mà không lâu sau khi thành lập đội hộ tống, Kim Phi cũng đã nảy ra ý tưởng tổ chức một đội đặc chiến, đội hộ tống áo giáp đen là hình thức ban đầu.
Các thành viên ban đầu của đội hộ tống áo giáp đen đều là những cựu binh được lựa chọn cẩn thận, mà sức mạnh của đội hộ tống áo giáp đen cũng đã được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Sau khi Trương Lương đề xuất ý tưởng về không binh, Kim Phi đã đồng ý ngay.
Trong các hoạt động đặc biệt, không binh có thể lặng lẽ lén vào sau phòng tuyến của kẻ địch, rồi thực hiện các nhiệm vụ như chém đầu hoặc đánh lén vào kho lương thực của kẻ địch.
Nên mấy tháng trước, Trương Lương đã chọn một nhóm cựu binh để huấn luyện nhảy dù.
Chẳng qua không binh là một trong những con át chủ bài mới của Kim Phi, nên lần này bọn họ cũng không để lộ.
Trong quá trình luyện tập nhảy dù, càng hạ cánh gần mục tiêu thì thành tích sẽ càng cao, còn nếu lướt xa quá thì lại không đủ tiêu chuẩn.
Nếu gặp phải thời tiết có gió, thì trượt xa mục tiêu vài trăm mét cũng là chuyện bình thường.
"Túi vải có thể bay hai trăm trượng sao? Ta không tin!" Tả Chi Uyên lắc đầu.
Ý định Kim Phi vừa chuyển, nói: "Chi bằng chúng ta cá cược đi, nếu túi vải ta làm có thể bay được hai trăm trượng, thì sau này ngươi sẽ không nghiên cứu những đôi cánh gãy này nữa, cũng đừng làm quan trong triều nữa, mà trở lại Kim Xuyên với ta, rồi ta sẽ còn dạy cho ngươi làm nhiều thứ hơn, ngươi thấy sao?”