Những người như vậy, đương nhiên là thích hợp cho việc nghiên cứu khoa học hơn là ở triều đình.

Tuy là người thanh liêm, thực dụng, cần cù, chịu đựng được gian khổ nhưng thực sự không phải là tư chất để làm quan.

Để hắn làm thì được, nhưng để hắn chỉ đạo người khác làm việc thì lại rối loạn.

Gần đây bộ Công cũng rất hỗn loạn, mấy ngày nay Cửu công chúa còn đang chuẩn bị đổi Tả Chi Uyên đi.

Thế nên Kim Phi mới nảy ra ý tưởng săn đầu người.

“Đi Kim Xuyên?”

Tả Chi Uyên sửng sốt.

Làm quan luôn là giấc mơ của hầu hết người đọc sách, dù Tả Chi Uyên đã thấy Cửu công chúa không vừa lòng với mình, nhưng bây giờ triều đình đang thiếu người, mà hắn cũng chưa từng phạm phải sai lầm nào khác, Cửu công chúa không thể nào bãi bỏ chức quan của hắn.

Nếu cố gắng, thì biết đâu một ngày nào đó thật sự có thể ngồi vào vị trí Thượng thư bộ Công, cũng đâu phải là không thể nào.

Sáu vị Thượng thư đều là quan viên nhất phẩm, ngoại trừ Hoàng đế và Thừa tướng ra thì gần như không ai có thể kiểm soát được bọn họ.

Nếu như lúc này theo Kim Phi tới Kim Xuyên, thì mọi cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí.

Nhưng nghĩ đến xấp bản vẽ trước đây nhìn thấy trong thư phòng của Kim Phi, Tả Chi Uyên lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Nghề nông là nền tảng của một quốc gia, mà lần này Cửu công chúa cải cách, ngoại trừ chính sách, Kim Phi đương nhiên sẽ không quên nghề cũ của mình.

Trong thời gian ở kinh thành, y đã dành thời gian để vẽ một số bản vẽ nông cụ.

Nghiên cứu ra một nông cụ mới cũng là một trong những trách nhiệm của bộ Công, sau khi vẽ xong bản vẽ, Kim Phi đã cho người tới tìm Tả Chi Uyên.

Tả Chi Uyên đã bị sốc khi nhìn thấy những nông cụ mới này.

Hơn nữa, khi hắn đang cầm bản vẽ của Kim Phi, còn nhìn thấy một chồng bản vẽ thật dày khác ở trong rương của y.

Đối với một thợ thủ công như Tả Chi Uyên, sức hấp dẫn của cái rương bản vẽ này cũng không kém gì chức vị Thượng thư bộ Công.

"Không sao, ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi hãy đến gặp ta!"

Kim Phi nhìn thấy Tả Chi Uyên do dự nên cũng không thúc ép, mà cho hắn đủ thời gian để suy nghĩ.

Y đang muốn đưa Đại Lưu đi, lại nghe thấy Tả Chi Uyên cắn răng nói: “Không cần ba ngày nữa, nếu túi vải do Quốc sư chế tạo có thể bay đến mấy trăm trượng, có thể làm cái xe hai bánh không ngã, thì ta sẽ đến Kim Xuyên với Quốc sư!"

Trước đó, hắn đi tìm Kim Phi trò chuyện, khi hai người nói tới phương tiện đi lại hiện tại của Đại Khang, Kim Phi nói nói đầy hứng khởi, nói có thể tạo ra một loại xe hai bánh, có thể chạy hàng trăm dặm mỗi ngày.

Mặc dù Tả Chi Uyên si mê chuyện bay lên trời, nhưng hắn cũng là một thợ thủ công lâu năm, nên cũng cảm thấy rất hứng thú khi chế tạo các loại máy móc khác.

Xe hai bánh làm sao có thể chạy được?

Mà một ngày còn có thể chạy hơn trăm dặm...

Lúc đó Tả Chi Uyên cảm thấy Kim Phi đang khoác lác, nhưng vì Kim Phi là Quốc sư mà hắn còn muốn xin y một cái khinh khí cầu nên cũng không làm bẽ mặt.

Sau khi quay về, hắn đã tìm hai bánh xe để thử nghiệm nhưng lần nào cũng thất bại.

Khiến Tả Chi Uyên không khỏi nghi ngờ là Kim Phi đang trêu chọc mình.

Nhưng khi hiểu biết sâu hơn, hắn lại cảm thấy Kim Phi không khoác lác cũng không trêu chọc hắn, cũng vì vấn đề này mà Tả Chi Uyên lại có một nỗi lo khác.

"Ngươi còn nghĩ đến chuyện đó sao?"

Kim Phi cười nói: "Được rồi, hai ngày nay ta sẽ dành thời gian chế tạo cho ngươi một chiếc xe hai bánh, ngươi xem một chút thì sẽ biết.”

"Nếu Quốc sư thật sự làm được, ta sẽ trả ấn từ quan, về Kim Xuyên với Quốc sư!"

Tả Chi Uyên cắn răng nói.

“Quyết vậy đi!" Kim Phi nói: "Ngươi còn đi được không? Nếu được, thì bây giờ chúng ta ra khỏi thành ngay!"

“Có thể đi!"

Tả Chi Uyên đứng dậy, nhờ Đại Lưu giúp hắn cởi đôi cánh trên lưng ra.

Advertisement
';
Advertisement