Phương tiện chính để thương nhân kiếm tiền là mua thấp và bán cao, kiếm chênh lệch ở giữa.

Nhiều thương nhân không tự sản xuất hàng hóa, họ chỉ đơn giản là vận chuyển các mặt hàng từ nhà sản xuất đến các địa điểm khác, kiếm được lợi nhuận đáng kể.

Ở thời phong kiến, hành vi như vậy bị coi là thừa cơ trục lợi và bị phê phán là không đóng góp vào sản xuất mà chỉ khai thác sự khác biệt về giá trị.

Vì vậy, hầu hết những người nắm quyền lực đều coi thường thương nhân.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Kim Phi, sự phát triển lớn mạnh của một đất nước không thể thiếu thương mại.

"Quốc sư, nếu ngươi muốn thành lập trường học, trẫm sẽ hoàn toàn ủng hộ. Nhưng việc nâng cao địa vị của thương nhân thì ta nghĩ không cần thiết lắm?" Trần Cát nói.

Tuy có phần ham chơi và lơ là trong công vụ nhưng ông ta rất coi trọng những vấn đề liên quan đến cải cách xã hội.

Ông ta ủng hộ các chính sách mới của Kim Phi và Cửu công chúa vì mỗi chính sách đều có thể khiến Đại Khang ổn định hơn.

Tuy nhiên, khi Kim Phi đề xuất nâng cao địa vị của thương nhân, điều này ngay lập tức khiến Trần Cát cảnh giác.

"Quốc sư, các thương nhân đều thấy tiền là sáng mắt, xảo quyệt lừa dối. Ví dụ, ở Giang Nam, thương nhân mua vải sa tanh thêu chỉ trả bốn mươi xu một thước. Nhưng khi mang về kinh, họ bán với giá ba trăm xu mỗi thước. Các thương gia không làm gì cả, nhưng họ lại kiếm được nhiều tiền hơn những người dân thường dệt và thêu thùa."

Tả Chi Uyên cũng đồng tình: "Hành vi như vậy nên ngăn chặn, tại sao lại khuyến khích?"

"Tả đại nhân, ngươi có cân nhắc xem thương nhân phải mất bao nhiêu thời gian để mang vải sa tanh thêu từ Giang Nam về kinh chưa? Họ phải vượt qua bao nhiêu bọn thủy tặc và giết người cướp của? Đây chẳng phải là cái giá phải trả sao?"

Kim Phi nói: "Còn một câu hỏi nữa, nếu không có thương nhân mang sa tanh thêu đến kinh thành, thì người dân Giang Nam, những người phụ thuộc vào xe sợi, dệt vải và thêu thùa, sẽ bán sản phẩm của họ cho ai? Họ phải dựa vào đâu để kiếm tiền trong thời gian nông nhàn?"

"Nhưng thương nhân vẫn kiếm được quá nhiều!" Tả Chi Uyên nói.

"Đó là bởi vì triều đình chưa đặt ra quy định!"

Kim Phi nói: "Vì vậy, thần đề xuất điều tiết thị trường thương mại, chuẩn hóa giá cả trong các ngành công nghiệp và thu thuế thương mại.

Để đất nước phát triển, chúng ta nên thu thuế thương mại đối với thương nhân giàu có thay vì thu thuế nông nghiệp nông dân nghèo!"

"Ừ, có lý," Trần Cát gật đầu và hỏi, "Vậy, quốc sư, ngươi định khuyến khích phát triển kinh doanh và nâng cao vị thế của thương nhân như thế nào?"

“Không cần chính sách khuyến khích đặc biệt, chỉ cần cùng xóa bỏ nô tịch, tiện tịch và thương tịch là đủ, cho phép thương nhân được hưởng sự đối xử như những người dân bình thường” Kim Phi nói.

Có nhiều loại hộ khẩu ở Đại Khang, thợ thủ công là tượng tịch, thương nhân là thương tịch và nông dân là nông tịch.

Tượng tịch và nông tịch dần được chấp nhận, nhưng thương tịch sẽ bị kỳ thị, hơn nữa hộ khẩu còn truyền từ đời này sang đời khác.

Con của thương nhân khi ra đời cũng sẽ bị mặc định mang thương tịch, khi tham gia các kỳ thi khác nhau của triều đình cũng là một điểm trừ.

Nếu một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nông dân và một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình thương nhân cùng tham gia kỳ thi của triều đình, cả hai bài luận của họ đều được giám khảo đánh giá cao, nếu chỉ được nhận một người, giám khảo gần như chắc chắn sẽ nghiêng về đứa trẻ xuất thân từ gia đình nông dân hơn là gia đình thương nhân.

Nếu là con cái của các thương nhân lớn, cha của họ có thể dùng tiền để gây ảnh hưởng đến tình hình, khiến con cái của các thương gia buôn bán lẻ dưới tầng chót phải gặp khó khăn.

Cha của họ có thể chỉ là những người bán rong nhỏ bán kim và chỉ, kiếm được lợi nhuận ít ỏi. Làm sao họ có thể đủ khả năng để hối lộ quan chấm thi?

Theo quan điểm của Kim Phi, đây cũng là biểu hiện của sự bất bình đẳng.

"Bãi bỏ thương tịch thôi là được ư?"

Trần Cát hơi kinh ngạc nhìn Kim Phi.

Trên thực tế, Kim Phi cũng có thể được coi là một thương nhân. Thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên dưới sự chỉ huy của y đều hướng tới mục tiêu lợi nhuận. Bao gồm cả tiêu cục Trấn Viễn có thành tích cao, cũng hoạt động vì lợi nhuận.

Sau khi Kim Phi nói nhiều như vậy, Trần Cát nghĩ rằng yêu cầu của y sẽ rất nhiều. Ai ngờ được y chỉ đề xuất bãi bỏ thương tịch.

Advertisement
';
Advertisement