“Đúng vậy, chỉ cần bãi bỏ thương tịch là đủ.” Kim Phi gật đầu. “Ngoài ra, thần đề nghị thành lập một bộ phận chuyên trách để điều tiết thị trường thương mại, giám sát thương nhân. Không cho họ tham gia chính trị, tránh xảy ra sự thông đồng giữa quan chức và thương nhân. Hơn nữa, nên tăng thuế thương mại, thương nhân càng kiếm được nhiều tiền thì họ phải nộp thuế thương mại càng cao!"

Y chỉ muốn các thương nhân kích thích sự phát triển thương mại của Đại Khang nhưng không muốn họ tham gia vào chính trị.

Các thương nhân hướng tới lợi nhuận và có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào vì lợi ích của họ. Những câu chuyện của các tài phiệt nước ngoài từ kiếp trước là một bài học.

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, mấy người Trần Cát, Cửu công chúa và Tả Chi Uyên đều thở phào nhẹ nhõm.

"Phu quân, ta thấy đề nghị của chàng rất hay, khi nào có thời gian chúng ta sẽ cùng phụ hoàng thảo luận kỹ càng."

Cửu công chúa cũng thay đổi cách xưng hô với Kim Phi.

“Chúng ta quả thực nên thảo luận kỹ lưỡng.”

Kiếp trước Kim Phi không rành lắm về kinh doanh, cũng không dám xây dựng chính sách kinh doanh riêng.

“Thế còn việc thành lập trường học thì sao?”

“Giáo dục phổ cập không thể đạt được chỉ trong một hoặc hai năm, chúng ta nên thực hiện từ từ.”

Kim Phi nói: "Chúng ta có thể xây dựng một số kế hoạch theo từng giai đoạn, chẳng hạn như mục tiêu cho kế hoạch 5 năm đầu tiên và mục tiêu cho kế hoạch 5 năm thứ hai. Bằng cách này, hành động của chúng ta sẽ có mục tiêu rõ ràng hơn và các quan chức địa phương có thể hiểu rõ hơn về những gì cần hoàn thành."

"Phương pháp này nghe có vẻ hay đấy."

Cửu công chúa lộ ra vẻ mặt trầm ngâm: "Quốc sư dự định thành lập trường học trong kế hoạch 5 năm lần thứ mấy?"

“Thành lập trường học và thúc đẩy giáo dục toàn diện là một nhiệm vụ to lớn sẽ có tác động lâu dài. Chúng ta bắt đầu càng sớm thì càng tốt”.

Kim Phi nói: "Ta dự định bắt đầu trong năm nay."

"Nhưng ngân khố không còn tiền..."

Cửu Công chúa đưa cuộc thảo luận trở lại điểm xuất phát.

“Trước tiên ta có thể tài trợ cho việc mở một trường học được thiết kế đặc biệt để đào tạo các tiên sinh dạy học.”

Kim Phi đề xuất. “Vào thời điểm các trường học được thành lập trên toàn quốc trong tương lai, bọn họ cũng đã hoàn thành chương trình giáo dục và có thể trở thành tiên sinh dạy học ở nhiều nơi khác nhau.”

"Một trường học chuyên đào tạo tiên sinh dạy học?" Cửu công chúa gật đầu đồng ý: "Vẫn là tiên sinh chu đáo."

“Bây giờ thần có thể thỉnh cầu bệ hạ thực hiện lời hứa được không?”

Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa.

Nếu cô ấy không lên tiếng đột ngột thì y cũng không cần phải nói nhiều như vậy.

Cửu công chúa không trả lời mà chỉ mím môi mỉm cười với Kim Phi.

"Nếu quốc sư đã quyết định, trẫm nhất định sẽ toàn lực ủng hộ!"

Trần Cát xoa tay: "Bây giờ trẫm có thể học lái chiếc xe hai bánh này được không?"

"Dĩ nhiên là được!"

Kim Phi trình diễn cho Trần Cát xem các bước lên xe rồi ra hiệu cho Liêu Ấn đỡ ghế.

Trần Cát lười biếng trong công việc nhưng quả thực thần kinh chơi bời rất tốt, chưa tới một canh giờ đã nắm vững kĩ thuật.

Mặc dù vẫn cần người đỡ ghế sau khi lên xuống xe và không thành thạo trong việc quẹo cua nhưng đã có thể đạp xe mà không bị ngã. Chỉ cần luyện tập thêm vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.

Dù sao Trần Cát cũng đã già, bình thường không vận động, cho nên đi xe đạp gần hai tiếng đồng hồ, Kim Phi phát hiện lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi nên đi tới gọi ông ta xuống.

"Ha ha, chiếc xe hai bánh này thật sự rất thú vị, chạy rất nhanh."

Trần Cát nhảy xuống xe, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn: "Đúng rồi Quốc sư, chỗ ngồi phía sau là để làm gì?"

"À, đó là để chở người và vận chuyển đồ nặng.”

“Xe hai bánh cũng có thể chở được vật nặng à?”

"Dĩ nhiên là có thể, để thần chứng minh cho bệ hạ xem."


Kim Phi lấy xe đạp ra, vốn định chở Cửu công chúa đi một vòng hóng gió, nhưng nhìn thấy bụng của Cửu công chúa hơi phình ra, y từ bỏ ý định này và để Đại Lưu ngồi lên.

Advertisement
';
Advertisement