Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Kiểm duyệt như thế nào?”
Trần Cát cau mày hỏi.
“Rất đơn giản, Tần đô thống mang theo nhiều cấm quân đến đây như vậy, chọn ra ba trăm người, ta bảo Lương huynh cũng tìm ra ba trăm binh lính nữ tới, đôi bên cùng diễn tập một trận thực chiến là được thôi.”
Kim Phi đề nghị.
“Diễn tập thực chiến?”
Đây là lần đầu tiên Trần Cát nghe thấy danh từ này.
“Diễn tập thực chiến là cuộc diễn tập đối kháng giữa hai bên, nhưng vũ khí được sử dụng lại là vũ khí bằng gỗ không có lưỡi dao.” Cửu công chúa giải thích.
“Như vậy à…” Trần Cát suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Tân Trấn: “Tân đô thống, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Cái này không được đâu.” vẻ mặt Tân Trấn đầy xấu hổ.
Cấm quân là bộ đội tinh nhuệ bảo vệ kinh thành, đánh nhau với một nhóm các cô nương thì ra thể thống gì chú?”
Nếu thắng, người khác sẽ nói ngươi bắt nạt các cô nương, nếu thua thì càng xấu hổ hơn.
“Có gì mà không được chứ?” Cửu công chúa cau mày hỏi.
“Cái này….” Trần Cát nói: “Quân Trấn Viễn có khinh khí cầu và lựu đạn, căn bản không cần thiết phải tỷ thí, các cô nương ngồi trên khinh khí cầu ném lựu đạn xuống thì bọn ta đêu nổ banh xác rồi!”
“Tiên sinh đã đê nghị đối chiến, thì sẽ không sử dụng khinh khí cầu và lựu đạn, mà là phòng ngự tấn công trên mặt đất thông thường thôi!” Cửu công chúa hỏi: “Tân đô thống còn có gì băn khoăn sao?”
“Ta….”
Tần Trấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cửu công chúa, anh ta biết hôm nay mình không thể thoát khỏi trận chiến này được, nên đành bất lực lắc đầu: “Không ạ.”
“Nếu không có thì Tân đô thống nên đi sắp xếp nhân lực đi!”
Cửu công chúa hoàn toàn không cho Trần Cát có cơ hội nói chuyện, hạ lệnh luôn.
Tần Trấn lén lút liếc nhìn Trần Cát, thấy ông ta gật đầu nhẹ, đành phải đi thu xếp nhân
lực.
Kim Phi cũng ra hiệu cho Lưu Thiết đi sắp xếp binh lính nữ.
“Thạch đô thống, đi theo ta!”
Với tư cách là thống soái của quân Trấn Viễn, Lưu Thiết không hài lòng với việc Trần Cát khinh thường binh lính nữ, thay vì tìm người khác, anh ta chạy đến khu tập cưỡi ngựa và bảo Thạch Lăng Vân đánh chiêng để tập hợp các bỉnh lính nữ lại.
Đến khi các binh lính nữ đã tập hợp lại, Lưu Thiết ra hiệu cho Thạch Lăng Vân lên tiếng giáo huấn.
“Các tỷ muội, đô thống cấm quân xem thường binh lính nữ chúng ta, nói binh lính nữ chúng ta không ổn, Kim tiên sình đã bất bình thay cho chúng ta, quyết định so tài đối kháng với cấm quân, các ngươi có tự tin không?”
Thạch Lăng Vân gân giọng gầm lên.
Cô ấy là vợ của Hàn Phong, là thủ lĩnh của nhóm các cô nương tị nạn ban đầu, có uy tín cao trong quân Trấn Viễn.
Lưu Thiết chỉ không hài lòng với hành vỉ khinh thường binh lính nữ của Trần Cát, nhưng Thạch Lăng Vân với tư cách là người từng trải
qua thảm họa, lúc đó đã tràn đầy tức giận.
Trần Cát là Hoàng đế, trong lòng cô ấy có tức giận thì cũng phải nén lại, chỉ có thể bộc phát khỉ giáo huấn.
Nhưng dẫu gì cô ấy cũng đã từng đi học, biết được điều cấm kỵ của hoàng tôn, nên cô ấy không nói thẳng rằng Trần Cát khinh thường bỉnh lính nữ mà đổ lỗi cho Tần Trâh.
Nhưng đối với binh lính nữ mà nói, hiệu quả đêu như nhau.
Các binh lính nữ của quân Trấn Viễn dều là những người xuất thân từ dân tị nạn tù bỉnh, khi đó rất nhiều cô nương không muốn sống nữa, gia nhập quân Trâh Viễn với ý định chết đi để nhận được tiền cứu trợ.
Nhưng sau khi gia nhập quân Trấn Viễn, quan niệm của các bỉnh lính nữ dần thay đổi.
Đúng như đã hứa, Kim Phi không những trả lương quân đội đúng hạn mà còn không hề phân biệt đối xử với bọn họ, chỉ cần có bản lĩnh, các cô ấy có thể cạnh tranh các vị trí khác nhau như đàn ông.
Vì để những cô nương không biết chữ cũng có cơ hội bình đẳng, Kim Phi còn mở một lớp xóa mù chữ trong quân Trấn Viễn.
Trong mấy tháng gần đây, ngoài giờ huấn luyện càng ngày càng có nhiều bỉnh lính nữ bắt đầu tham gia vào các lớp xóa mù chữ để học đọc viết.
Cũng càng ngày càng có nhiều binh lính nữ lấy lại được niềm tin vào cuộc sống và càng thêm cảm kích Kim Phỉ.
Nhưng điều này không có nghĩa là các cô nương ấy đã quên đi những trải nghiệm bi thảm đó, khi nghe Thạch Lăng Vân nói cấm quân khinh thường bọn họ, còn đánh giá thấp Kim Phi, các cô nương ấy dều tức giận như Thạch Láng Vân.
Thạch Lăng Vân vừa nói xong, ba trăm binh lính nữ đồng loạt giận dữ hét lên: “Chien!”
Trần Cát đứng cách đó không xa, bị tiếng hét của các cô nương làm cho ù tai, không khỏi quay đầu lại nhìn sang.
Lúc này, bộ phận hậu cần đã đưa các trang bị cần thiết cho cuộc diễn tập đến, theo lệnh của Thạch Lăng Vân, ba trăm binh lính nữ cầm trang bị lên, nhanh chóng bày trận.
Chưa đầy một phút sau, các binh lính nữ đã tạo thành đội hình mũi tên cổ điển và sẵn sàng chiến đấu.
Nhìn về phía cấm quân, Tân Trấn còn chưa kịp tập hợp xong.
“Nếu như trên chiến trường, e rằng cấm quân không có cả cơ hội bày trận mất.1’
Cửu công chúa bất lực thở dài.
Ngay cả Trần Cát không hiểu quân đội, cũng có thể nhìn ra được sự khác biệt giữa cấm quân và các binh lính nữ.
Lúc này sắc mặt Tần Trấn nóng bừng bừng, đấm đá liên tục, thúc giục cấm quân nhanh chóng bày trận.
May mà bình thường cấm quân cũng huấn luyện rất nghiêm khắc, không làm mất mặt Tần Trấn quá lâu, đội hình nhanh chóng được hoàn thành, tạo thành một đội hình vuông thường thấy ở Đại Khang.
Kim Phỉ nhìn thấy cả hai bên đã tập hợp lại, y hạ lệnh bắt đầu cuộc tập trận.
Trong lòng các binh lính nữ đều đang sục sôỉ lửa giận, vừa nhìn thấy Kim Phi hạ lệnh, dưới sự chỉ huy của Thạch Lăng Vân, bọn họ chủ động phát động cuộc tấn công mãnh liệt nhằm vào cấm quân.
Thật ra, rất nhiều cấm quân đều giống như Trần Cát, vô cùng coi thường binh lính nữ, càng
không bao giờ nghĩ rằng binh lính nữ lại dám phát động công kích nên đã bị đánh đến mức trở tay không kịp.
Đội hình mũi tên của các binh lính nữ lấy Thạch Lăng Vân làm mũi tên, không chút do dự lao thẳng vào đội hình vuông của cấm quân.
Các binh lính nữ ở hai hàng ngoài đều mặc áo giáp đen, dùng thân thể của mình để làm lá chắn, khom lưng chĩa vào cấm quân.
Các cô ấy đều là các tuyển thủ mạnh được lựa chọn từ các binh lính nữ, sức mạnh trung bình của họ không yếu hơn nhiều so với nam bỉnh.
Phía sau các cô ây, những người cầm giáo dài trong các binh lính nữ dùng giáo đâm vào vùng mặt vào vùng đầu của cấm quân.
Những ngọn giáo dài này đều được làm bằng gỗ, không có lưỡi dao, nên không thể giết chết người được, tuy nhiên vị trí mũi giáo và hai lưỡi giáo đều được sơn màu, chỉ cần bị bắn trúng thì sẽ tính là đối phương đã bị giết chết.
bỉnh lính nữ ở trung tâm đội hình chiến đấu nhanh chóng giơ nỏ lên và bắn nhanh vào cấm quân.
Việc huấn luyện binh lính nữ của Thạch
Láng Vân rất có mục tiêu, hai hàng binh lính nữ bên ngoài đều là các tuyền thủ thể lực, nhiệm vụ huấn luyện chủ yếu của các cô ấy là rèn luyện sức mạnh.
Mà nhiệm vụ huấn luyện chính của các tuyển thủ cầm giáo dài là tập đâm thọt.
Mỗi một người cần giáo dài đều phải đâm vào cọc gỗ ít nhất hàng nghìn Lân mỗi ngày.
Cột gỗ luyện tập không cố định mà lắc lư qua lại, trái phải.
Tốc độ, sức mạnh, độ chính xác của cú đâm cũng có tiêu chuẩn đánh giá nghiêm ngặt.
Đối với các cung thủ ở trung tâm, nội dung chính trong quá trình huấn luyện hàng ngày của họ là bắn tên.
Không chỉ yêu cầu bắn chính xác, mà còn yêu cầu cả tốc độ bắn.
Trong lòng các binh lính nữ đều nén giận, ra đòn rất tàn nhẫn, tuy nhiên, phía bên cấm quân vẫn còn rất nhiều người vẫn còn kiêng kỵ về giới tính của các bỉnh lính nữ, vẫn có phần do dự không thể ra tay được.
Tinh thần chiến đấu của một phe tham chiến rất cao, tinh thần chiến đấu của phe còn lại lại thấp, kết quả không cần nghĩ cũng có thể
biết được.
Đội hình mũi tên của các binh lính nữ xuyên thủng cấm quân và chia đội hình vuông của cấm quân làm thành hai.
Ngay khi Trần Cát cho rằng các bỉnh lính nữ sẽ quay lại đánh trả, ai ngờ Thạch Láng Vân đã dẫn các binh lính nữ đánh thẳng đến chỗ Tần Trấn, bất ngờ tạo thành tư thế bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước.
‘Ta….”
Lúc này Tân Trấn muốn chửi người.
Với tốc độ của anh ta, nếu như muốn chạy các binh lính nữ không thể đuổi kịp anh ta được.
Nhưng với tư cách là đô thống của cấm quân, Hoàng đế vẫn đang đứng ở bên cạnh theo dõi, anh ta chạy đi đâu được chứ?

Advertisement
';
Advertisement