Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Giáo úy dẫn đội cấm quân luống cuống nhìn binh lính nữ chạy về phía Tần Trấn, lập tức ra lệnh cho đội ngũ đổi hướng để chặn các bỉnh lính nữ lại.
Nhưng căn bản Thạch Lăng Vân không cho bọn họ cơ hội, mà dẫn binh lính nữ tăng tốc hướng về phía Tân Trấn.
“Một đống rác rưởi!”
Tần Trấn mắng một tiếng, trở tay lấy bội đao ra.
Nhóm binh lính nữ dều sử dụng đao gỗ chuyên dụng để huấn luyện, hẳn là cũng không thể sử dụng đao thật mà dùng vỏ đao để làm đao gỗ.
Nhóm binh lính nữ muốn bắt giặc thì bắt tướng trước, nên Tân Trấn cũng tập trung vào thủ lĩnh Thạch Lăng Vân, chuẩn bị chờ cô ấy đến gần thì xử lý cô ấy trước tiên.
Với bản lĩnh của anh ta, dù có bị nhóm binh lính nữ bao vây thì vẫn có thể chống đỡ được một thời gian, cũng đủ lâu để cấm quân đến cứu giúp anh ta.
Nhưng trước đó, Thạch Lăng Vân đã nghe Thấm Nhi nói Trần Trấn là cao thủ của cấm
quân, hiển nhiên biết mình không phải là đối thủ nên cũng không cho anh ta cơ hội đến gần.
Khỉ các binh lính nữ còn cách Tần Trấn hơn hai mươi mét, đột nhiên có hàng chục mũi tên bay ra từ giữa đội, chặn mọi đường rút lui của Tân Trấn.
Mũi tên không có đầu tên mà lại được bọc trong túi vải vôi, bắn trúng vào người sẽ xuất hiện những đốm trắng trên thân, biểu thị là đối phương đã bị mũi tên bắn trúng.
Dù cho Tân Trấn có tài giỏi đến đâu, dù có vung đao nhanh đến đâu, cũng không thể nào tránh tránh được hàng chục mũi tên bắn ra cùng lúc, trong nháy mắt trên người anh ta đã lấm tấm xuất hiện bảy tám điểm trắng.
“Tân thống lĩnh, bỏ đao xuống đi, ngươi không còn năng lực chiến đấu rồi!”
Cửu công chúa cười nói.
“Điện hạ, bộ áo giáp này của ta được làm từ hàng trăm loại thép, mũi tên căn bản khống thể xuyên qua đâu!”
Tân Trấn không phục nói.
“Tân thống lĩnh, ngài nhìn cánh tay với bắp chân của mình chưa?”
Kim Phi chỉ vào cánh tay bên phải của
mình.
Tần Trấn cúi đầu nhìn, thấy cánh tay phải và hai bắp chân của mình đều có những đốm trắng nhỏ.
Nếu là thực chiến, e là cánh tay Tần Trấn lúc này đã không cầm đao được rồi, mà hai cái chân kia cũng sẽ đứng không vững được.
“Được, bọn ta nhận thua!”
Tần Trấn cũng coi như ngay thẳng, ném đao mình đi, thẳng thừng tuyên bố nhận thua.
Thống soái đã nhận thua, thì dù nhóm cấm quân trong lòng có không phục, thì cũng đành chịu thôi.
“Cảm ơn đã nhường!”
Thạch Láng Vân hất cằm nhìn Tân Trấn, vẻ mặt kiêu ngạo.
Nếu như lúc này cô ấy đến gặp Hoàng đế, biết đâu lại có thể nhận được một ít khen thưởng, nhưng nhớ tới vừa rồi Trần Cát khỉnh thường binh lính nữ, Thạch Lăng Vân dẫn nhóm bỉnh lính nữ rời đi luôn.
Cô ấy có thể đi ngay, nhưng Lưu Thiết, với tư cách là thống soái trên danh nghĩa của quân Trấn Viễn, chỉ có thể tìm Trần Cát phục mệnh.
Hành lễ với Trần Cát xong, Lưu Thiết lại hành lễ với Tần Trấn: ‘Tần thống lĩnh bao dung, các cô nương chưa từng trải nên không hiểu luật lệ, họ có làm ngài bị thương không?”
“Không, không có!” Tân Trấn vội vàng xua tay: “Những cô nương này thực sự rất bản lĩnh!”
“Không phải là họ bản lĩnh, mà là cấm quân các ngươi vô dụng!”
Mặt Cửu công chúa lạnh nhạt nói: “Tiên sinh đã nói từ lâu, ở trên chiến trường thì chẳng phân biệt nam nữ, chỉ có kẻ thù và đồng đội! Diễn tập chiến đấu cũng giống như trận chiến thật vậy, lỡ một ngày, thật sự có một đám bỉnh lính nữ tới tấn công kỉnh thành, mà các ngươi lại giống như hôm nay thì làm sao mà bảo vệ kỉnh thành đây? Làm thế nào để bảo vệ hoàng cung?”
Có thể nói, cấm quân là quân đội tinh nhuệ nhất trong tất cả quân đội của Đại Khang, nếu dùng đao thật kiếm thật để quyết sống mái, ba trăm binh lính nữ đối đầu với ba trăm cấm quân, thì e là tỷ lệ thắng còn chưa được hai mươi phần trăm.
Lần này cấm quân thua là vì khinh địch là bỉnh lính nữ.
Rất nhiều cấm quân từ đầu đến cuối đều
không coi trọng cuộc diễn tập này, nên trong lúc va chạm, thậm chí còn có rất nhiều cấm quân xấu hổ khi va chạm với binh lính nữ.
Cứ nhát tay nhát chân như vậy thì thắng được mới là lạ.
“Điện hạ dạy phải, sau này ta sẽ chỉnh đốn cấm quân cho đàng hoàng!”
Tân Trấn cúi đầu đồng ý.
Rất nhiều binh lính cấm quân nghe vậy, trong lòng đều cảm thấy chua xót.
Bọn họ hạỉ thống lĩnh bị khiển trách, lúc về chắc chắn sẽ bị ăn mắng.
“Nếu là thực chiến, thì ta đã đánh các cô ấy không còn nổi mảnh giáp lâu rồi!”
Rất nhiều binh lính cấm quân cảm thấy không phục.
Nhưng không phục thì sao? Đánh cũng đánh xong rồi, cũng đâu thể kêu đánh lại lần nữa được?
“Phụ hoàng, bây giờ người còn cảm thấy bỉnh lính nữ yếu đuối không?”
Cửu công chúa răn dạy Tân Trấn xong, quay đầu nhìn qua Trần Cát.
“Trẫm nhìn lầm rồi, các cô ấy đúng là xứng
với câu nữ trung hào kiệt!”
Trần Cát cảm thán nói: “Trước đó Vũ Dương đã nóỉ Quốc sư có năng lực chuyển thứ thối nát thành thần kỳ, hôm nay trẫm đã được nhìn thấy rồi, nếu là trước đây thì trầm sẽ không bao giờ dám tin rằng một nhóm binh lính nữ mà lại đánh thắng cấm quân!”
“Bệ hạ, thật ra các binh lính nữ cũng chỉ là khéo léo thôi, nếu sống mái bằng đao thật kiếm thật thì các cô ấy rất khó để giành phần thắng!”
Kim Phi xua tay nói.
“Đừng an ủỉ trẫm, nếu là trận đấu sinh tử, thì sợ là cấm quân còn chết nhanh hơn!”
Trần Cát nheo mắt nói: ‘Tân Trấn, ngươi cũng đừng không phục, đừng quên thủ đoạn của quân Trấn Viễn, nếu đánh nhau thật mà nói thì các ngươi sẽ còn không có cơ hội để đối đầu trực diện với bọn họ nữa là!”
Trước đó đúng là trong lòng Tấn Trấn không phục lắm nhưng vừa bị Trần Cát nói như vậy thì cả người anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, quân Trấn Viễn không chỉ có binh lính nữ mà còn có nhiều phương tiện như khinh khí cầu, lựu đạn, máy bắn đá tầm xa.
Nếu trận chiến thực sự nổ ra, quả thực sẽ
giống như những gì Trần Cát đã nói, căn bản cấm quân của bọn họ sẽ không có cơ hội đề đến gần quân Trấn Viên.
Đây là mục tiêu chiến lược mà Kim Phi luôn theo đuổi – tiêu diệt kẻ thù trước khi giáp mặt!
Đây cũng là lý do tại sao y lại dám tự tin cử 3.000 quân Trấn Viễn và 1.000 nhân viên hộ tống đi Bắc phạt.
Bây giờ làng Tây Hà đã có khả năng sản xuất hàng loạt nỏ hạng nặng và máy bắn đá, kể từ khi nảy ra ý tưởng Bắc phạt, Kim Phi đã gửi thư về cho xưởng luyện gang tăng ca thêm giờ làm, để sản xuất số lượng lớn nỏ hạng nặng loại nhỏ và máy bắn đá.
Trong cuộc Bắc phạt này, quân Trấn Viên đặc biệt thành lập bốn tiểu đoàn Thần Cung để tiến hành trấn áp đường dài.
Cuộc diên tập thực chiến này đã hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng của Trần Cát.
Quân Trấn Viễn cũng bắt đầu những ngày tập cưỡi ngựa ở bờ bắc sông Hoàng Hà.
Nếu chỉ đề lên đường thì việc học cưỡi ngựa cũng không khó, mất hơn mười ngày mọi người trong quân Trấn Viễn đều đã nắm vững kỹ
năng cưỡi ngựa cơ bản.
Mặc dù không thể thực hiện những chuyển động linh tinh phức tạp, nhưng cưỡi ngựa lên đường thì không thành vấn đề.
Theo ghi chép lịch sử, vào mùa hè năm VTnh An thứ 24 Đại Khang, đội quân đi Bắc phạt gồm có quân Trấn Viễn và đội hộ tống Trấn Viễn dưới sự chỉ huy của Quốc sư Kim Phi, hành quân về phía bắc và nhắm vào mười sáu châu Yến Vân, bắt đầu cuộc Bắc phạt lần thứ ba của Đại Khang.
Vĩnh An Đế dẫn dắt văn võ bá quan và người dân kinh thành, vượt sông Hoàng Hà hàng chục dặm để đưa tiễn họ…
Sau khi tiễn quân Bắc phạt, Kim Phi lại lần nữa chui vào phòng thí nghiệm của bộ Còng, chuẩn bị làm ra vòng bi trong thời gian sớm nhất.
Nhưng chỉ ở phòng thí nghiệm được hai ngày, thì Trần Cát đã cho thái giám tìm tới cửa.
“Quốc sư đạỉ nhân, Bệ hạ mời ngài tới cung một chuyến!”
“Bệ hạ tìm ta làm gì?” Trong lòng Kim Phi có một dự cảm không ổn.
Bình thường Trần Cát có việc gì thì trực
tiếp đến gặp Cửu công chúa, mà cũng biết gần đây Kim Phi bận rộn, nếu không có chuyện gì lớn xảy ra, thì chắc chắn sẽ không cho người tới tìmy.
‘Tiểu nhân cũng không biết, đại tổng quản chỉ nói tiểu nhân đỉ mời đại nhân, cũng không có nói chuyện gì với tiểu nhân.” Thái giám lắc đầu đáp.
“Được, ta hiểu rồi!” Kim Phi hô lớn ra ngoài kia: “Đại Lưu, chuẩn bị ngựa!”
Đến hoàng cung, Kim Phì đi thẳng đến Ngự Thư Phòng, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã của Cửu cônq chúa với Trần Cát.

Advertisement
';
Advertisement