Ngự Thư Phòng khá lớn, Kim Phi lại không có thính giác như Thấm Nhi, nên chỉ có thể nghe loáng thoáng Cửu công chúa và Trần Cát đang tranh cãi, nhưng lại không nghe rõ hai người đang cãi cái gì.
Thấm Nhỉ và Châu Nhi đứng bên cạnh Liêu Ấn, khuôn mặt đầy lo lắng.
Nhìn thấy Kim Phi đến, hai người đều dùng khinh công xông tới, một trái một phải kéo Kìm Phi chạy về phía cửa Ngự Thư Phòng.
“Này này hai người các ngươi chậm chút đi!”
Kim Phi ngơ ngác.
“Tiên sinh, ngài vào nhanh đi, vừa rồi Bệ hạ hét lên muốn đánh Điện hạ!” Thấm Nhỉ lo lắng nói.
Hoàng đế muốn đánh Công chúa, thì ngoài Kim Phi ra Thấm Nhi không nghĩ ra ai khác ở Đại Khang có thể ngăn cản được Hoàng thượng.
“Cái gì?” Kim Phỉ nghe vậy cũng điên tiết, ném hai người bọn họ ra chạy vào Ngự Thư Phòng.
Trong bụng Cửu công chúa còn đang mang thai, lỡ Trần Cát làm mất đứa nhỏ thì sao bây giờ?
“Vũ Dương, con muốn chọc trẫm tức chết sao?”
Kim Phi vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Trần Cát: “Bây giờ con như vậy làm sao đi Tây Xuyên?”
“Đi Tây Xuyên? Tại sao lại đi Tây Xuyên?”
Kim Phi bối rối không hiểu thế nào.
Nhưng y không có thời gian lắng nghe, đi thẳng qua bình phong, lao vào bên trong thiền điện.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Cửu công chúa và Trần Cát ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thấy Cửu công chúa không có dấu hiệu bị đánh thì Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Y đang muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, Trần Cát đã nắm lấy cánh tay y lại nói: “Quốc sư, ngươi tới đúng lúc lắm, khuyên bảo Vũ Dương giúp trẫm đi, con bé muốn đi Tây Xuyên!”
“Vũ Dương, bây giờ nàng như vậy còn đến Tây Xuyên làm gì?”
Kim Phi bối rối hỏi.
Cửu công chúa không trả lời, mà lấy một lá thư trên bàn đưa cho Kim Phỉ.
Kim Phi liếc nhìn chữ trên lá thư, là thư của Ngụy Đại Đồng.
“Chẳng lẽ đập Đô Giang xảy ra chuyện gì sao?”
Lòng Kim Phi bồn chồn, vội vàng mở lá thư ra.
Đọc xong, cuối cùng Kim Phi cũng biết tại sao Cửu công chúa lại muốn tới Tây Xuyên.
Tình hình ở kỉnh thành cơ bản đã ổn định, mà thực ra Kim Phi có ở lại hay không cũng không quan trọng lắm.
Chỉ là thân thể Cửu công chúa không tiện cho lắm, cho nên Kim Phi cũng không nhắc tới.
Nhưng bây giờ không thể không quay lại được.
Ngụy Đại Đồng viết rằng, công trình ở đập Đô Giang đang ở giai đoạn mở cửa cống, nên muốn mời Kim Phi về chủ trì công việc mở cửa cống.
Đây cũng là điều mà Kim Phi đặc biệt nhắc nhở Ngụy Đại Đồng khi y tới kỉnh thành.
Nổ núi và ném lựu đạn gần như là hai chuyện khác nhau, thuốc nổ là thứ mà Kim Phỉ làm sau khi tới Đại Khang, hoàn toàn không có nhân tài nào liên quan đến chuyện cho nổ núi.
Muốn nổ tung một cái lỗ trên núi Ngọc Lũy cần phải có một lượng thuốc nổ cực lớn, Kim Phỉ lo lắng nếu y không có ở đó, thì lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trầm trọng.
Nếu các mảnh đá vụn lắp kín sông Kim Mã, vậy thì người dân ở bờ tây sẽ phải chịu tai ương!
Cho nên, Kim Phi nhất định phải trở về.
Cửu công chúa cũng rất quan tâm đến công trình ở đập Đô Giang, Kim Phi lại phải quay về, khó trách cô ấy cũng muốn đi Tây Xuyên.
Bình thường Kim Phi chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của Cửu công chúa, y suy nghĩ một chút rồi lại dò hỏi: “Vũ Dương, một mình ta về là được rồi, nàng ở lại kình thành nhé?”
“Con xem, Quốc sư cũng đã nói vậy fôi!”
Trần Cát như đã tìm được đồng minh, nhanh chóng nói theo.
“Không được, ta phải đi!
Cửu công chúa bướng bỉnh nói.
‘Tại sao? Không phải nàng luôn lo chuyện trong triều sao?” Kim Phỉ hơi buồn bực hỏỉ.
Cửu công chúa là người biết tiếp thu lời khuyên bảo, bình thường cũng sẽ không bướng bỉnh như thế.
Cô ấy không thể không hiểu rõ, với tình hình bây giờ thì cô ấy ở lại kinh thành dưỡng thai là tốt nhất, nhưng bây giờ lại kiên quyết muốn đi Tây Xuyên chắc chắn là có lý do khác.
“Phu quân, gần đây ta đã nghĩ, chàng chắc chắn sẽ không thể ở lại kỉnh thành, nếu ta đã gả cho chàng thì sau này cũng phải theo chàng về Tây Xuyên, cũng phải tìm một Thừa tướng để phụ giúp Phụ hoàng.”
Cửu công chúa nói: “Cơ bản bây giờ triều đình đã ổn định rồi, lần này cũng coi như là thử thách đám người Chung Vô Cực, nếu như bọn họ có thể phụ giúp Phụ hoàng tốt rồi thì sau này ta có thể yên tâm ở lại Tây Xuyên.”
Vốn dĩ Trần Cát đang muốn mắng Cửu công chúa, nhưng sau khi nghe được mấy lời cô ấy nói thì lời tới cổ họng đã nghẹn lại.
Là một người cha, lại không che mưa chắn gió được cho con gái, lại còn phải để con gái
mình lo lắng, dù da mặt Trần Cát có dày đến đâu thì lúc này ông ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Nàng chắc chắn chưa?”
Kim Phỉ nhìn Cửu công chúa thật sâu.
Y biết Cửu công chúa nhất quyết muốn đi Tây Xuyên, ngoài lý do vừa nói ra thì còn có ý tưởng ‘câu cá’.
Mặc dù nhóm quyền quý đã nề nếp hơn rất nhiều sau hai cuộc xử lý, nhưng Kim Phỉ và Cửu công chúa dều biết rất rõ rằng chắc chắn vẫn còn rất nhiều người đang có âm mưu xấu xa, chỉ là họ không dám lộ ra mà thôi.
Những người này luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn, Cửu công chúa rời khỏi kỉnh thành sẽ cho nhóm quyền quý một cơ hội.
“Chắc chắn!”
Cửu công chúa kiên quyết nói: “Mấy tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, con không muốn đứa nhỏ lúc sinh ra lại không thể nhìn thấy được cha mình!”
Tây Xuyên cách xa kinh thành ngàn dặm, thậm chí Kim Phi còn phải đỉ một suốt chặng đường, đi đi về về sẽ mất rất nhiều thời gian.
Huống chi sau khi Kim Phỉ trở về còn phải
đến đập Đô Giang chỉ đạo công việc, muốn gặp nhau kịp lúc Cửu công chúa sinh con thì gần như là không có khả năng.
Đứa nhỏ trong bụng Cửu công chúa cũng là đứa con đầu lòng của Kim Phi, y cũng rất coi trọng.
Nếu Kim Phi không thể nhìn đứa nhỏ bước vào thế gian này, nói Kim Phi không tiếc nuối thì là giả
Nhưng nhìn xuống bụng của Cửu công chúa, Kim Phi lại do dự nói: “Nhưng thân thể của nàng…”
“Phu quân yên tâm, ta đã hỏi ý kiến thái y rồi, thực ra đây là thời gian thai nhi ổn định nhất, chỉ cần không nhảy nhót lung tung thì sẽ không sao cả, rất nhiều phụ nữ trong nhà người dân bình thường còn phải ra ruộng làm việc kia mà!”
Cửu công chúa vỗ bụng nói: “Lúc chúng ta ngồi xe ngựa về thì đi chậm một chút, sau đó từ quận Phụng Tường thì đi thuyền, chắc chắn sẽ không có việc gì.”
Kim Phỉ gật đau, không nói thêm gì nữa.
Cửu công chúa nói không sai, rất nhiều phụ nữ trong nhà bình thường sắp sinh con vẫn
còn phải đi làm.
Có một số đứa nhỏ ở làng Tây Hà được gọi là Tộ sinh”, “Điền sinh”, “Mương sinh” đủ thứ tên, nghĩa là chúng được sinh ra ở ven đường, ngoài ruộng hoặc là mương rãnh.
So với bọn họ mà nói Cửu công chúa chỉ là ngồi xe ngựa lên đường mà thôi, quả thực chẳng là gì cả.
Trần Cát há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ là thở dài, rồi cũng không nói gì mà bước ra ngoài.
Trong mấy tháng qua, ông ta đã nghe Cửu công chúa nói nhiều về tình hình ở Xuyên Thục, cũng biết tầm quan trọng của công trình đập Đô Giang.
Nếu đập Đô Giang hoàn thành, sẽ có lợi cho vô số người dân ở Xuyên Thục, ông ta thật sự không biết làm thế nào để ngăn cản Kim Phỉ và Cửu công chúa.
“Nàng đi khuyên nhủ Bệ hạ đỉ, gần đây cũng đừng đến Ngự Thư Phòng bận rộn mà dành thời gian cho Khánh phi nhiều hơn”
Kim Phi cầm lấy tấu chương trước mặt Cửu công chúa, đỡ cô ấy đứng dậy: “Ta đi tìm Lạc Lan với Đại Lưu bàn chuyện về trở về.”
Dù là kiếp trước, nhiều phụ nữ lấy chồng xa thì một năm cũng không về nhà mẹ đẻ được một lần, huống chỉ là nơi giao thông lạc hậu như Đại Khang.
Nếu Cửu công chúa theo Kim Phi tới Tây Xuyên, rồi sinh hạ một đứa con, thì cả đời này về kinh thành được mấy lần cũng khó mà nói được.
“Vâng”
Cửu công chúa gật đầu, đuổi theo Trần Cát tới hậu cung.
Kim Phỉ cũng lập tức rời cung đỉ tìm Lạc Lan.