Cắt đứt đường kiếm tiền của người khác, giống như giết chết cha mẹ họ.
Kim Phỉ và Cửu công chúa không biết đã cắt đứt bao nhiêu đường kiếm tiền của bọn quyền quý, dường như toàn bộ tầng lớp quyền quý của Đại Khang đều căm ghét họ đến phát điên.
Kể cả những quyền quý trong triều công khai ủng hộ việc Cửu công chúa cải cách, không ai biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Trên đường từ kinh thành về Tây Xuyên có sông sâu núi cao, khó tránh khỏi sẽ có người nảy sinh ý đồ xấu.
Biết Kim Phỉ trở về, Đại Lưu lập tức tìm người phụ trách phân bộ kỉnh thành của tiêu cục Trấn Viễn, lựa chọn những nhân viên hộ tống tỉnh nhuệ nhất.
Thương hội Kim Xuyên cũng trở nên náo nhiệt.
Ngoại trừ việc chuẩn bị những vật dụng mà Kim Phi sẽ sử dụng trên đường đi, Lạc Lan cũng cần phải thu mua khắp nơi những món đồ theo danh sách của Kim Phi liệt kê ra.
Trong hoàng cung, Cửu công chúa cũng rất bận rộn.
“Sao con cứ muốn xuất cung là xuất cung luôn vậy?1′ Khánh phi khóc đến hai mắt đỏ hoe: “Tây Xuyên xa xôi như thế, cơ thể con làm sao có thể lặn lội đường xá xa xôi được?”
“Con gái đã hỏi ngự y rồi, không sao đâu…”
Cửu công chúa lại đưa ra lập luận tương tự mà cô ấy vừa dùng để thuyết phục Trần Cát.
“Đàn bà sinh con chính là bước qua cửa sình tử, ngự y nói không sao thì không sao à? Còn nữa, chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với ta chứ?”
Khánh phi vừa khóc vừa hỏi: “Lúc trước khi con sắp phải đến Thổ Phiên hòa thân, ta cũng là người cuối cùng được biết, lần này phải đi Tây Xuyên, ta cũng là người cuối cùng biết được! Rốt cuộc ta có còn là mẫu phi của con không?”
“Mẫu phi, không phải con đang tới bàn bạc chuyện này đây sao?”
Cửu công chúa lấy khăn tay lau nước mắt cho Khánh phi.
“Con đang bàn bạc với ta sao? Rõ ràng là con đã quyết định rồi, còn bàn bạc gì với ta
nữa?”
Khánh phỉ mở tay Cửu công chúa ra: “Ta nói không cho con đi Tây Xuyên, con sẽ chịu nghe sao?”
“ờ….”
Cửu công chúa cúi đầu không nói nên lời.
“Ái phi đừng nói nữa, con bé là một người bướng bỉnh, để cho con bé đi đi!”
Trần Cát bước tới vỗ nhẹ vào bả vai Khánh phí.
“Bệ hạ, ngài nói thật dê dàng!”
Khánh phỉ lau nước mắt nói: “Bệ hạ có một đám con trai con gái, Vũ Dương đi thì đỉ thôi, nhưng thần thiếp chỉ có một đứa con là Vũ Dương, nếu con bé đi đến Tây Xuyên, kiếp này không biết thần thiếp còn có thể gặp được con bé nữa hay không?”
Nếu là trước đây, Khánh phỉ không dám nói chuyện như thế này với Trần Cát.
Nhưng hậu cung vẫn luôn là nơi mẹ nhờ con mà được phú quý, khi cùng Kim Phi về kinh, Cửu công chúa hoàn toàn nắm quyền quyết định triều trình, địa vị của Khánh phi ở hậu cung cũng theo đó mà tăng lên.
Thái tử ép cung tạo phản, đã bị Trần Cát giam vào thiên lao, hoàng hậu là mẹ ruột của Thái Tử đã sớm bị giam vào trong lãnh cung.
Bây giờ vị trí hoàng hậu vẫn để trống, Khánh phỉ nghiễm nhiên trở thành chủ nhân mới của hậu cung.
Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, bây giờ Trần Cát càng ngày càng dựa dẫm vào Kim Phi và Cửu công chúa, thái độ đối xử với Khánh phỉ cũng hoàn toàn khác với trước đây, trong một hai tháng gần đây, ông ta đã tiêu tốn hơn một phần ba thời gian ở lại chỗ của Khánh phi.
Khi đối mặt với Trần Cát, Khánh phi cũng không còn câu nệ như trước nữa, thỉnh thoảng cũng dám tỏ ra hơi tức giận.
“Ái phi, nàng đang nói gì vậy? Nàng thương Vũ Dương, chẳng lẽ trẫm không thương sao?”
Trần Cát bất lực nói: “Nhưng con gái lớn lên thì sẽ phải gả cho người ta, đi Tây Xuyên còn tốt hơn nhiều so với đỉ Thổ Phiên.”
“Nếu bình thường, thần thiếp cũng không nói gì, nhưng Vũ Dương sắp sinh con Thần thiếp đã may rất nhiều quần áo cho đứa bé rồi.”
Nói đến đây, Khánh phi đột nhiên đứng dậy, vừa khóc vừa đi về phía thiền điện, ôm một
đống quần áo trẻ sơ sinh ra.
Sau khi bà ấy biết Cửu công chúa mang thai đã khâu từng đường kim mũi chỉ một.
“Mầu phỉ….”
Cửu công chúa vô cùng cảm động, lúc này mắt cô ấy cũng đỏ hoe.
Đột nhiên, Cửu công chúa quay người quỳ về phía Trần Cát: “Phụ hoàng, con gái có một yêu cầu quá đáng!”
“Ôi, Vũ Dương, con còn đang mang thai đó, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, quỳ gì mà qùy chứ? Nhanh đứng lên đi!”
Trần Cát nhanh chóng tiến lên kéo Cửu công chúa lên.
Nhưng Cửu công chúa lại ngoan cố không chịu đứng dậy: “Nếu như phụ hoàng không đồng ý, con gái sẽ không đứng dậy!”
“Nếu con thực sự không đứng lên, tên nhóc Kim Phì đó sẽ đến phá hậu cung của trầm luôn đấy?”
Trong lòng Trần Cát chửi thầm, ngoài miệng lại hỏi: “Nói đi, con có yêu cầu quá đáng gì?”
“Mẫu phi vẫn luôn muốn đến Tây Xuyên
cúng tế đại cữu, nhưng chưa bao giờ thực hiện được, con gái muốn đưa mẫu phi cùng đến Tây Xuyên!” Cửu công chúa trả lời.
Khánh phi nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ấy cũng quỳ gối về phía Trần Cát với vẻ mặt mong đợi nói: “Bệ hạ, xin hãy cho thiếp được toại nguyện!”
Khánh Liên Thành – cha ruột của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam, là đại ca của Khánh phỉ.
Huynh trưởng như cha, Khánh phi từ nhỏ đã lớn lên cùng Khánh Liên Thành.
Sau này, Khánh Liên Thành đầu quân nhập ngũ, suốt ngày chiến đấu ở biên giới, mấy năm mới về kỉnh thành một lần, Khánh phỉ cũng bị đưa vào cung, nên số lần hai huynh muội gặp mặt lại càng ít.
Sau này, Khánh Liên Thành bị thương giải ngũ, bị Trần Cát phái đến Tây Xuyên, chưa được hai năm thì bị bệnh chết.
Không được gặp mặt đại ca Lân cuối, cũng không thể đến tế lễ tảo mộ luôn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng Khánh phỉ.
Nhưng bà ấy là phi tần của hoàng đế, không thể tùy tiện xuất cung, sự tiếc nuối chỉ có
thể giữ lại trong lòng.
Lúc này Cửu công chúa đê nghị muốn dẫn bà ấy cùng đến Tây Xuyên, Khánh phỉ sao có thể không kích động?
Như vậy, không chỉ có thể tế lê với huynh trưởng, còn có thể chăm sóc Cửu công chúa.
Trần Cát cúi đầu nhìn Cửu công chúa và Khánh phi đang quỳ dưới đất, thở dài nói: “Nhanh đứng lên đi, Trẫm đồng ý với hai người!”
“Cám ơn bệ hạ!”
Khánh phi nghe vậy nên vui vẻ đứng lên.
Cửu công chúa cũng vui mừng.
Toàn bộ Đại Khang không biết có bao nhiêu cô gái mơ ước vào cung làm phi tần, nhưng Cửu công chúa lớn lên trong cung cảm thấy việc vào cung làm phi là một nỗi bất hạnh lớn nhất của người phụ nữ.
Không chỉ vì việc để có một cơ hội được thị tẩm mà phải âm thầm tranh đấu với các phi tử khác, còn hoàn toàn không có tự do.
Ví dụ như Khánh phi, ngay cả ca ca ruột chết, muốn đi nhìn mặt một lần cũng không được.
Cho nên trong mắt Cửu công chúa, hậu
cung của Trần Cát thực chất chính là một nhà tù.
Một nhà tù gỉam giữ mẫu thân của cô âỳ.
Có thể đưa mẫu thân ra ngoài để xả hơi đương nhiên là tốt nhất rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Cửu công chúa nhanh chóng giao việc triều đình cho đám người Chung Vô Cực, chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Công tác chuẩn bị ở chỗ Kim Phỉ cũng cơ bản đã được hoàn tất, y dẫn theo đội ngũ đến cửa hoàng cung đón Cửu công chúa vào Khánh phi.
“Phu quân, thế này quá khoa trương rồi đấy nhỉ”.
Cửu công chúa nhìn đội hộ tống hùng mạnh, không nói nên lời.
Đội hộ tống gồm ba trăm nhân viên hộ tống, một nghìn con ngựa chiến, gần một trăm xe ngựa, đội ngũ kéo dài hàng trăm mét, kéo dài từ cửa hoàng cung đến hai con phố bên ngoài.
Mặc dù ngã tư không bị phong tỏa, nhân viên hộ tống cũng không dọa nạt dân chúng, nhưng các nhân viên hộ tống trang bị vũ trang đầy đủ chỉnh tề đứng bên đường vẫn toát ra một loại khí chất lạnh người.
Người dân đi qua hai ngã tư này đều chọn
đỉ đường vòng.
“An toàn là quan trọng nhất mà.” Kim Phi cười trả lời.
Y biết lần này Cửu công chúa đỉ Tây Xuyên có mục đích đi ‘câu cá’, nhưng Kim Phi giờ đã trưởng thành, có đủ thực lực để thay đổi cả thế giới này.
Y không muốn trở thành mồi câu, để bản thân, Cửu công chúa và đứa bé trong bụng Cửu công chúa mạo hiểm.
Đám quyền quý cũng mất đi tư cách chiến đấu đến chết với y.
Chỉ cần Kim Phi không sao, cho dù bọn quyền quý có gây ra bao nhiêu phiền toái, cho dù có chiếm được cả kỉnh thành, Kim Phỉ cũng đủ tự tin để trấn áp bọn chúnq.