Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

ở nơi cách kinh thành về phía Tây hai mươi dặm, có một bà mẹ chồng già dẫn theo con dâu và cháu gái cùng kinh doanh một quán trà nhỏ, các nhân viên hộ tống bình thường đỉ ngang qua đây đều sẽ dừng lại nghỉ chân, uống một chén trà.
Đứa trẻ có gia cảnh nghèo khó sớm đã phải lo liệu việc nhà, cô cháu gái nhỏ A Xuân tuy mới chỉ có sáu tuổi nhưng lại rất siêng năng, không chỉ giúp mẹ đun nước, còn giúp bà rót trà cho khách.
Các nhân viên hộ tống tới đây uống trà đều khen đứa trẻ hiểu chuyện.
Nhưng từ lần trước, sau khi được nha dịch thông báo đi chạy nạn trở về, cô bé giống như đã thay đổi tính cách, thường xuyên ngẩn người nhìn về phía kỉnh thành.
Một thương gia ngồi uống trà, sau khi uống hết trà trong chén, gõ bàn lại thấy không có ai tới rót trà, bèn nhìn xung quanh.
Bà lão đang cọ nồi, con dâu đang lấy củi từ đống củi, chỉ còn có cô bé ngồi ở chiếc bàn trống bên cạnh, ngây người nhìn về phía kinh thành.
Thương gia lại tiếp tục gõ bàn, thấy cô bé vẫn chưa hoàn hồn lại, bèn mở miệng gọi: “Tiểu A Xuân, rót thêm nước đỉ!”
‘Vâng vâng, tới đây tới đây!”
Cô bé lúc này mới bừng tỉnh lại, vội vàng xách bình nước cao gần bằng nửa người đi tới rót thêm nước cho thương gia.
“Tiểu A Xuân, lại đang đợi quốc sư đại nhân à?”
Thương gia cười trêu chọc: “Ta khuyên cháu đừng đợi nữa, quốc sư đại nhân bận như vậy, sợ là đã sớm quên mất cháu là ai rồi.”
Có lẽ vì để hù dọa kẻ xấu, từ sau khi Kim Phỉ đỉ ngang qua đây, bà lão gặp ai cũng nói nhà bọn họ có quen biết với Kim Phi, còn nói Kim Phi vô cùng thích cháu gái bà, đã nhận nanh sói mà cháu gái bà đeo từ nhỏ làm lê vật, còn có ý muốn nhận cháu gái bà làm đệ tử.
Đường đường là quốc sư, người đứng đầu tiêu cục Trâh Viễn và thương hội Kỉm Xuyên sao có thể nhận một cô bé ở quán trà ven đường làm đồ đệ cơ chú?
Các thương gia tất nhiên không tin, còn thường xuyên nhắc chuyện này để trêu chọc cô bé.
“Nhân viên hộ tống ca ca đi qua đây đã nói rồi, chiến thần ca ca từ trước đến nay đều nói lời giữ lời, ngài ấy đã nói sẽ đón ta, mẹ và bà nội đi Kim Xuyên thì nhất định sẽ tới!”
Cô bé cố chấp trả lời.
“Vậy tại sao ngài ấy vẫn chưa tới chú?” Thương gia cười hỏi.
“Vì chiến thần ca ca đang bận ở kỉnh thành đánh nhau với người xấu, đợi sau khi ngài ấy hết bận rồi, thì nhất định sẽ tới!”
Mặt cô bé đầy kiên định nói.
Thương gia còn đang chuẩn bị nói tiếp, thì phát hiện tất cả bạn đồng hành đêu đang nhìn về phía sau ông ta.
Người thương gia này cũng quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy hai con ngựa chiến đang chạy như bay về phía quán trà ở phía cuối con đường chính.
Một thương nhân có thị lực tốt bèn đặt tay lên trán, nheo mắt lại nhìn: “Áo đen ngựa đỏ, là người của tiêu cục Trấn Viễn!”
“Mẹ, bà nội, ca ca của tiêu cục Trấn Viên tới rồi, bình nước này sắp nguội rồi, nhanh đun thêm bình khác đi!”
Khi nghe nói nhân viên hộ tống sắp tới, cô
bé nhanh chóng xoay người xông vào phòng bếp hét lớn.
“Biết rồi! Biết rồi!”
Bà lão cười rồi lại thêm hai gáo nước vào trong nồi.
Cô bé cũng không để ý tới việc rót thêm nước cho các thương gia nữa, mà kéo tay áo của mình, lau đi lau lại bàn và dãy ghế bên cạnh.
Mặc dù thương gia không tin Kim Phỉ muốn nhận cô bé làm đồ đệ, nhưng đều biết các nhân viên hộ tống thường xuyên tới uống trà ở quán nước này, còn từng giúp cả nhà của cô bé dạy dỗ bọn côn đồ.
Vì vậy các thương gia đều cảm thấy sự phân biệt đối xử của cô bé với các nhân viên hộ tống là việc rất hiển nhiên.
Người hận Kim Phi đều là quyền quý và thương nhân lớn, nhưng các tiểu thương gia ở tầng lớp thấp lại rất cảm kích Kim Phỉ và tiêu cục Trấn Viễn.
Trước kia, từ kinh thành đến Quan Trung thường xuyên có thổ phỉ cướp đường, hơn nửa số tiền mà các tiểu thương gia kiếm được đều bị bọn thổ phỉ lấy đi mất.
Nhưng kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn bắt đầu đi trên con đường này, từ phía Tây kinh thành đến tận quận Phụng Tường, gần như toàn bộ thổ phỉ đêu biến mất không dấu vết, các thương gia không chỉ tiết kiệm được phí đi đường, mà an toàn của bản thân cũng cải thiện được rất nhiều.
Quan trọng nhất là chính sách mới của Kim Phi chủ yếu đối phó với thương nhân lớn và quyền quý, không hề làm khó mấy tiểu thương gia buôn bán nhỏ lẻ như bọn họ, ngược lại còn khuyên Hoàng đế xóa bỏ “thương tịch”, để bọn họ không còn thấp kém hơn người khác.
Trên đường mà gặp được nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viên, các tiểu thương càng có cảm giác an toàn hơn là thấy quan bỉnh và nha dịch.
Hiện tại mỗi lần thương hội Kim Xuyên ra ngoài đưa hàng, đều không ngừng có các tiểu thương gia nhập vào đội ngũ, đi cùng với bọn họ.
Vì vậy có khi, đội vận chuyển của thương hội Kim Xuyên khỉ xuất phát từ làng Tây Hà chỉ có vài chục người, nhưng khi đến kinh thành, lại có thể hình thành lên một thương đội cực lớn với hơn nghìn người.
Tốc độ của ngựa chiến rất nhanh, nước trong nồi của bà lão còn chưa sôi, ngựa chiến đã dừng lại bên ngoài lán trà rồi.
“Nhân viên hộ tống ca ca, mọi người ngồi xuống trước đỉ, nước trong nồi sắp sôi fôì!”
Cô bé ngẩng đầu lên, nhiệt tình chào hỏi với nhân viên hộ tống.
Nhưng nhân viên hộ tống lại không xuống ngựa mà cúi đầu hỏi: “Cô bé, muội là A Xuân có phải không?”
“Sao ca ca lại biết được tên của ta?” A Xuân vui vẻ hỏi: “Lúc trước ta từng rót trà cho huynh sao?”
“Là tiên sinh nhà ta nóí cho ta biết” Nhân viên hộ tống ở trên ngựa cười nói: “Tiên sinh còn dặn ta hỏi muội, ngài ấy sắp quay về Kim Xuyên rồi, hỏi muội xem còn đồng ý cùng ngài ấy đi Kim Xuyên đọc sách không?”
“Đồng ý! Ta đồng ý!” Mắt cô bé lập tức sáng lên, nhanh chóng gật đầu: “Mỗi ngày ta đều đợi chiến thần ca ca đấy!”
“Còn một tiếng nữa là tiên sinh tới đây rồi” Nhân viên hộ tống nói: “Tiên sinh dặn ta tới đây trước để nói với muội một tiếng, nếu đồng ý đi cùng ngài tới Kim Xuyên thì hãy nhanh chóng
thu dọn đồ đạc đi, đợi lát nữa đi cùng với tiên sinh.”
“Ta đã sớm thu dọn xong đồ đạc rồi!”
Cô bé chạy như bay vào phòng, ôm một tay nải nhỏ ra, sau đó lao về phía sau hét lớn: “Mẹ, bà nội, hai người nhanh đi thu dọn đồ đạc đỉ, chiến thần ca ca sắp tới đây đón chúng ta đi Kim Xuyên rồi!”
Cứ vậy mà hét lên, cô bé không kìm được mà lã chã rơi nước mắt.
Từ khi Kim Phỉ nói muốn dẫn cô bé tới Kim Xuyên, cô bé vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay.
Bà lão và con dâu cũng vui mừng khôn xiết, họ đều bỏ việc đang làm trong tay xuống, chạy vào phòng thu dọn đồ đạc.
Các thương gia thấy vậy, đồng loạt uống hết nước trà ở trong chén, cũng không gọi cô bé đến dọn chén lại, mà tự mình cầm chén trà để lên bếp.
Bà cháu ba người trong thời thế loạn lạc này có thể ăn no bụng đã là tốt lắm rồi, căn bản không có gia tài gì đáng tiền để thu dọn cả, chỉ có hai bộ quần áo cũ và một túi lương khô nhỏ nhét vào trong tấm chăn rách, rồi dùng chiếu cuộn lại, lại mang thêm nồi đun nước, bình trà
và chén trà tiếp khách là một nhà có thể xuất phát rồi.
Thu dọn đồ đạc xong, bà lão dẫn con dâu cùng tớí trước lán chờ đợi.
Các thương gia uống trà xong, cũng không rời đỉ, mà ở lại chuẩn bị chiêm ngưỡng vị quốc sư Kim tiên sinh trong truyền thuyết.
“Bà bà, chúc mừng bà nhé, đến Kim Xuyên, cuộc sống sẽ tốt lên!”
Nhàn rỗi không có việc gì, các thương gia lại không dám làm phiền nhân viên hộ tống, bèn tán gẫu với bà lão.
“Ta đã nói với các người từ lâu rồi mà, Kim tiên sinh rất thân với A Xuân nhà ta, các người còn không tin!”
Bà lão cười nói: “Bây giờ đã tin chưa?”
Thật ra đến bây giờ, bà lão vẫn có cảm giác đang nằm mơ.
Bà lão nói với người ngoài rằng Kim Phỉ biết cô bé, chẳng qua chỉ là để bản thân nở mày nở mặt hơn một chút, trong lòng bà lão cũng cho rằng Kim Phi đã quên mất A Xuân rồi.
Ai ngờ Kim Phỉ thực sự vẫn còn nhớ tới bọn họ.
Cô bé không có tâm trạng nghe người lớn nói chuyện phiếm, bèn trèo lên trên mặt bàn, nhón chân lên nhìn về phía Đông, hy vọng có thể sớm nhìn thấy Kim Phi hơn một chút.
Liên tục ngóng trông hơn nửa giờ, cuối tầm mắt mơ hồ xuất hiện một chấm đen nhỏ đang đung đưa từ bên này sang bên kia.
“Nhân viên hộ tống ca ca, đó là gì vậy?”
Cô bé chỉ vào chấm đen hỏi.
“ô, đó là khinh khí cầu mà tiên sinh làm đây.”
Nhân viên hộ tống quay đầu lại nhìn rồi trả lời: “Tiên sình đang ở bên dưới khinh khí cầu!”
Cô bé nghe vậy, vội vàng nhảy xuống bàn, đeo theo tay nải nhỏ của mình, chạy như bay về phía chấm đen đó.

Advertisement
';
Advertisement