Vì sự an toàn của Kim Phỉ và Cửu công chúa, Đại Lưu sắp xếp đội hộ tống hoàn toàn dựa theo hành quân kiểu mẫu.
Không chỉ nhân viên hộ tống được trang bị vũ trang đầy đủ, mà đội ngũ ở giữa còn dùng ngựa chiến kéo theo một cái khinh khí cầu để phòng bị.
Trước khi lên đường Tả Chi Uyên còn gấp gáp chế tạo hai cái xe ngựa xa hoa, Kim Phi một cái, Cửu công chúa và Khánh phỉ một cái.
Hiện giờ Khánh phi đang ghé vào cửa sổ trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài, mặt đầy phấn khích.
Thời đại phong kiến, phái nữ bị giam cầm rất nhiều, ngay cả việc tự do ra ngoài cũng không thể.
Các cô nương dân chúng bình thường còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng phải ra ruộng làm việc.
Khánh phi xuất thân từ thế gia lớn càng nhiều yêu cầu hơn, trước khỉ xuất giá ở khuê phòng đại viện, không được tuỳ tiện gặp người khác, sau khi xuất giá còn nhiều khuôn phép hơn.
Khánh phi mặc dù là hoàng phi, nhưng sống hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên bà âỳ được đi xa.
Nhìn những gánh hàng rong ở trên đường, gương mặt bà ấy đầy vẻ mới lạ, lôi kéo Cửu công chúa hỏi han mọi thứ.
Giống như Cửu công chúa mới là mẹ.
Nhưng Cửu công chúa cũng không hề khó chịu, kiên nhẫn giải đáp tất cả các câu hỏi của bà ấy.
Kim Phi ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, đang cúi đầu sửa soạn lại các loại công văn.
Cho người ta con cá không bằng chỉ người ta cách câu, muốn dân chúng hoàn toàn thoát khỏi nghèo khó, biện pháp tốt nhất không phải là trực tiếp cho bọn họ tiền, cũng không phải cho bọn họ một công việc, mà là giáo dục cho những đứa trẻ kiến thức thay đổi vận mệnh.
Đi cùng Cửu công chúa và Khánh Phi, lộ trình chắc chắn sẽ không nhanh được, nhân dịp này, Kim Phỉ tiếp tục biên soạn tài liệu giảng dạy.
Lúc trước y đã truyền tin về làng Tây Hà, bảo Quan Hạ Nhỉ mua lại khu đất trống nằm giữa làng Quan Gia và làng Điền Gia, bắt đầu
khởi công xây dựng phòng học và nhà ở tập thể.
Y còn truyền tin đến Giang Nam, để cho người phụ trách thương hội ở bên đó mua gia nô biết chữ từ khắp nơi.
Giang Nam tương đối giàu có và sung túc, số lượng gia nô biết chữ nhiều hơn so với ở những địa phương khác.
Mặc dù lệnh thả gia nô của Kim Phỉ trước mắt chỉ có hiệu quả trong kỉnh thành, nhưng một số gia tộc quyền thế có hiểu biết ở địa phương đã nhận được tin tức, hơn nữa bọn họ biết, nếu đã thí điểm ở kinh thành như vậy thì ngày thông dụng khắp cả nước cũng không xa.
Rất nhiều thế gia, gia tộc quyền thế kịp thời nhận thức sẽ tổn thất, bắt đầu bán ra số lượng lớn gia nô, nơi buôn người đều kín người hết chỗ.
Việc này khiến có giá gia nô vốn đã thấp lại càng thấp hơn, một số ít cha mẹ ban đầu bởi vì bất đắc dĩ mà bán con cho gia tộc quyền thế làm gia nô, cũng thừa dịp có sự cứu trợ của Cửu công chúa mà kiếm lại ít tiền chuộc con.
Trong thị trường gia nô ở Đại Khang, các cô nương và những đứa trẻ bán không được giá, nhưng nếu có gia cảnh sa sút như Đường Đông Đông, hay Đường Tiểu Bắc, hoặc là con của các
quan chức phạm tội như Tả Phi Phi thì giá sẽ
cao hơn.
Phần lớn bọn họ đều biết chữ, còn biết một chút cầm kỳ thi hoạ, mua về không những có thể làm tiểu thiếp mà còn có thể dạy bọn trẻ học chữ.
Rất nhiều gia tộc quyền thế trước đây không muốn bán những gia nô như này, nhưng sau khi nghe lệnh phóng thích gia nô thì đều bán những gia nô này đi.
Kịp thời nhận thức được tổn hại là một mặt, có nhiều gia tộc quyền thế còn nghe nói người ban lệnh thả gia nô, cũng chính là Quốc sư mới nhậm chức, là người đặc biệt chán ghét hành vỉ sử dụng gia nô.
Trong quá trình thanh trừng ở kinh thành, nhà nào nuôi càng nhiều gia nô, càng bức hại gia nô một cách tàn ác, thì khi bị khám xét nhà cửa sẽ bị xử phạt càng nghiêm khắc.
Nhóm gia tộc quyền thế bán gia nô đi lúc này cũng coi là một hành vỉ tự vệ.
Cho nên lệnh thả gia nô chưa được phố biến rộng rãi trên cả nước nhưng đã khiến cho vô số gia đình tan rồi lại hợp.
Đây là việc lúc trước Kim Phi hoàn toàn
không nghĩ tới.
Cơ hội tốt như vậy Kim Phi tất nhiên sẽ không bỏ qua, ở trong thư y cố ý nhắc nhở người phụ trách ở Giang Nam, để cho các trú điểm của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam thu mua gia nô từ bọn buôn người, mua càng nhiều càng tốt.
Tiền mua gia nô do bản thân gia nô gánh vác, dựa theo tính toán cho vay có lãi, thì gia nô sẽ đi làm công để trả nợ.
Những đứa trẻ không tìm lại được gia đình, cũng không có khả năng làm việc, đa số dều trở thành quà tặng kèm những gia nô khác, Kim Phi miễn tiền chuộc cho bọn họ, để bọn họ tạm thời đến công trường làm việc lặt vặt, đủ cơm no bụng.
Còn những cô nương biết chữ và bỉết tính toán, thương hội ở địa phương sẽ cố ý hỏi xem có bắng lòng đến Kim Xuyên sính sống và làm việc hay không.
Những cô nương này đa số đã tan nhà nát cửa, cho dù có đạt được tự do cũng không có chỗ để đi.
Cộng thêm việc thương hội Kim Xuyên bây giờ đã có danh tiếng ở Giang Nam, không biết có bao nhiêu cô nương nằm mơ cũng mơ đến
việc được làm nữ chương quầy và nữ nhân viên, vậy nên khi được thương hội Kim Xuyên hỏi đến, 99% đêu đồng ý đến Kim Xuyên.
Đến khi trường học của Kim Phi mở cửa thì những cô nương này sẽ là lứa học sinh đầu tiên.
Sau khỉ nhóm cô nương này học xong, sẽ trở thành nhóm đầu tiên ở Đại Khang trải qua lớp đào tạo giáo viên chuyên nghiệp.
Bọn họ sẽ trở thành những đốm lửa nhỏ, phân tán đỉ khắp nơi, tạo thành một ngọn lửa cháy lan ra khắp thảo nguyên.
Nghĩ đến ngày đó, Kim Phi tràn ngập sự hăng hái.
Lúc y đang ghé vào bàn viết thoăn thoắt, Đại Lưu gõ cửa xe ngựa.
“Tiên sinh, cô bé ở quán trà tới rồi!”
“Nhanh như vậy đã đến quán trà rồi sao?”
Kim Phi buông bút lông chim xuống, vươn vai.
“Cách quán trà phải vài dặm nữa, cô bé tự mình tới đây.” Đại Lưu đáp.
“Tự mình tới hả?”
Kim Phi nghe vậy thì mở cửa sổ xe ngựa ra.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một cô bé khoác theo túi vải nhỏ đứng ở ven đường, đang toét miệng cười với mình, để lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ thẳng hàng.
“Mau bảo đứa nhỏ lên đây nghỉ ngơi một chút.”
Kim Phỉ thấy cô bé mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng bảo Đại Lư bế cô bé trên xe ngựa.
“Chiến thần ca ca, cuối cùng cũng gặp lại huynh rồi!”
Nhìn thấy Kim Phỉ, cô bé cười càng tươi hơn.
“Muội ở quán trà đợi không tốt hơn sao, chạy xa như vậy làm gì?”
Kim Phi lấy khăn lông ở trên bàn, giúp cô bé lau sạch mồ hôi trên mặt.
Lúc này mới phát hiện, ở đầu gối và cùi chỏ của cô bé có hai vết bùn, chắc hẳn là lúc chạy tới đã bị ngã.
“A Xuân muốn mau chóng gặp được chiến thần ca ca!”
Cô bé cười trả lời.
Đến tận bây giờ, cô bé nói chuyện còn xen
lẫn tiếng thở hổn hển.
“Bây giờ gặp được rồi, mau chóng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Kim Phi ấn cô bé xuống ghế, chuẩn bị rót cho cô bé một ly nước.
Kết quả y còn chưa đưa tay ra, cô bé đã cầm lấy bình trà, rót một ly nước đưa cho Kim Phi: “Chiến thần ca ca, huynh có muốn uống nước không? Này!”
Động tác rất thuần thục.
“Ta không uống, ta định rót nước cho muội.”
Kim Phỉ cười khổ lắc đầu.
Trẻ em ở Đại Khang dều rất hiểu chuyện, không chỉ riêng gì cô bé, những đứa trẻ trong làng cũng vậy, rất nhiều đứa hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Lúc này cô bé lấy lòng Kim Phi là bởi vì cô bé có cảm tình rất tốt vớỉ Kim Phi sao?
Cũng không hẳn là như vậy.
Trên thực tế, cô bé chỉ gặp Kim Phi một lần mà thôi.
Lấy lòng Kim Phỉ bởi vì cô bé đã nếm quá nhiều khổ cực, biết được có thể có cơ hội để có
cuộc sống tốt quá ít, vậy nên rất quý trọng.
Cô bé đang chuẩn bị lên tiếng, bên ngoài xe đột nhiên truyền tới một tiếng rít sắc nhọn.
Kim Phi mở cửa sổ xe ngựa nhìn lên bầu trời, chán mày hơi nhíu lại.
Đây là mũi tên lệnh mà nhóm nhân viên hộ tống dùng để báo động trước.
“Nhanh như vậy đã có người tự đi tìm đường chết sao?”
Kim Phi cảm thấv khônq dám tin lắm.