Sở dĩ Kim Phỉ từ kinh thành trở về cũng là vì đập Đô Giang.
Ngày hôm sau, sau khỉ nhận được thư của Ngụy Đại Đồng, Kim Phi lại dẫn Cửu công chúa và Khánh phi lên đường tới thành Tây Xuyên.
Thành Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, cũng là bộ phận quan trọng nhất trong việc mở rộng thương hội Kim Xuyên ra bên ngoài, Đường Tiều Bắc vốn định đến thành Tây Xuyên làm việc, nên cũng đỉ theo đội ngũ.
Đội ngũ vẫn lên thuyền ở bến tàu Kim Xuyên như cũ, xuôi theo sòng Gia Lăng, sau đó xuống bến tàu ở Nam Sung, lại đi đường bộ đến thành Tây Xuyên.
Ngày nay, làng Tây Hà và thành Tây Xuyên đã qua lại gần gũi, con đường chính giữa hai bên là một công trình trọng điểm trong dự án công tác cứu trợ của Kim Phì, bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, đã huy động vô số người dân ven đường để sửa chữa.
Sau hơn nửa năm cố gắng, con đường xưa đã trở nên bằng phẳng và rộng rãi, chí ít xe ngựa cũng có thể chạy êm xuôi.
“Tiên sinh, phía trước có ngã ba, đi thẳng
về hướng tây đến thành Tây Xuyên, hướng tây bắc có thể đến đường Thanh Viễn cổ.”
Thiết Thùy nhìn thấy Kim Phi mở cửa sổ xe ngựa, phóng ngựa đi tới: “Tiên sinh, ngài nhìn cái nhà trọ bên ngã ba kia sao? Đó là nhà trọ trong quán rượu Kim Xuyên của chúng ta.”
Trong chốn giang hồ Xuyên Thục, Giang Nam có tiếng “Trấn Viễn tam đại thiết” có nghĩa là có ba người trong tiêu cục Trấn Viễn không thể đắc tội được.
Họ là Lưu Thiết, Thiết Ngưu và Thiết Chùy.
Lúc đầu Lưu Thiết đi theo Kỉm Phi, từng là đội trưởng đội hộ tống, sau đó thành lập tiêu cục, cũng giữ chức vụ cấp cao trong tiêu cục.
Thỉết Ngưu là chiến hữu cao to của Trương Lương, đã gia nhập đội cựu binh khi Khánh Hoài tiêu diệt núi Miêu Miêu.
Trước đây anh ta cũng không lộ hình lộ dáng, cho đến khi Trương Lương giao cho anh ta trách nhiệm trả thù đám phổ phỉ đã từng quấy rối tấn công tiêu cục, thì Thiết Ngưu mới bắt đầu bộc lộ tài năng.
Đây tuyệt đối là sát thủ xuất chúng, hung danh tam đại thiết, gần như là do anh ta chém giết mà ra.
Trước kia Thiết Chùy là thủ lĩnh cận vệ của Kim Phỉ, sau đó anh ta bị thương ở thành Quảng Nguyên, trong thời gian dưỡng thương Đại Lưu đã tạm thời đảm nhận vị trí thủ lĩnh cận vệ.
Sau khi Thiết Chùy bình phục, Kim Phỉ đã cử anh ta và Lạc Lan đến kỉnh thành để phát triển thị trường.
Sau khỉ thị trường kỉnh thành hoàn toàn ổn định, lại bị Trương Lương điều về.
Bây giờ Trương Lương và bọn người Lưu Thiết không có ở đây, Trịnh Phương lại muốn ở Kim Xuyên, tiêu cục Trấn Viễn ở khu vực rộng lớn của Xuyên Thục, chỉ có hai người Thiết Chùy và Thiết Ngưu chống đỡ.
Mà tính cách của hai người họ rất khác nhau, Thiết Ngưu có tính máu lạnh, đụng chuyện gì suy nghĩ đầu tiên đều là giết.
Thiết Chùy là người khéo léo hơn một chút, khi anh ta ở thành Quảng Nguyên, Kim Phi giao cho anh ta các công việc xã giao, tới khỉ đến kinh thành, anh ta cũng chịu trách nhiệm mua chuộc đủ loại người đầu trâu mặt ngựa.
Sau khi trở lại Xuyên Thục, gặp phải một số vấn đề tình huống, cơ bản Thiết Chùy đều thay Kim Phi ra mặt giải quyết.
Bây giờ dưới trướng Kim Phi đã có vài ban ngành, thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn đêu đã phát triển ổn định, Đường Tiểu Bắc cho Thiết Chùy đến Tây Xuyên, trên danh nghĩa là để giúp hai mẹ con Chu Lỉnh Lung xây dựng tiền trang Kim Xuyên và quán trọ Kim Xuyên, nhưng thực chất là để giám sát lẫn nhau.
Hai mẹ con Chu Linh Lung cũng hiểu chuyện này, nhưng cũng không có mâu thuẫn nào thay vào đó lại có phần thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao bọn họ nắm giữ quá nhiều tiền tài, Kim Phỉ không cho người giám sát, trái lạỉ chính bọn họ cũng không yên tâm.
Nhưng ngoài việc Thiết Chùy giám sát ra, đúng là đã giúp đỡ hai mẹ con Chu Lỉnh Lung làm rất nhiều việc thiết thực, đặc biệt là chuyện mở quán rượu này, cần họ phải tiếp xúc với đủ loại người.
Suy cho cùng, mẹ của Chu Linh Lung là Chu Trần Thị xuất thân từ một gia đình trọng nam khỉnh nữ, với bầu không khí của xã hội Đại Khang, cho dù có Kim Phi chống lưng thì vẫn có rất nhiều bất tiện.
Sau khi Thiết Chùy đến, anh ta trở thành trợ thủ đắc lực của Chu Trần Thị.
Nghe tin Kim Phi sắp đến Tây Xuyên, anh ta đã vội vàng đến bến tàu Nam Sung để chào đón.
“Trước mắt dưới quyền quán rượu Kim Xuyên có bao nhiêu quán rượu khác?” Kim Phỉ hỏi.
“Hiện tại ở cả Xuyên Thục có chín căn, hai căn ở thành Tây Xuyên, và bảy căn còn lại ở Quảng Nguyên, Miên Dương và các quận thành khác.1′
Thiết Chùy trả lời: “Tất cả đều là những căn có sẵn phòng ở được bàn giao thẳng từ tay người khác, nhưng trước mắt dều đang sửa chữa, căn nhanh nhất cũng phải đến tháng sau mới có thể bắt đầu buôn bán, Chu nương nương cũng để mắt đến ba căn, nhưng giá đối phương đưa ra quá cao nên đang thương lượng”
“Còn nhà trọ? Có bao nhiêu nhà trọ đang hoạt động?”Kỉm Phi lại hỏi lần nữa.
Trong kế hoạch của Kim Phi và Chu Trần Thị, dưới trướng quán rượu Kim Xuyên có hai mô hình kình doanh.
Đầu tiên là mở một quán rượu tích hợp lưu trú và giải trí trong thành, thứ hai là mở nhà trọ có khu dịch vụ tương tự ở hai bên đường chính.
Khi bắt đầu chương trình cứu trợ, Kim Phỉ đã cân nhắc vấn đê kiếm lợi nhuận sau này, nhà trọ là một trong những dự án sinh lời tối ưu sau khỉ xây dựng đường.
Các nhà trọ đều được xây dựng bên ngoài thành, cho đến nay đều do Thiết Chùy chịu trách nhiệm về việc này, nghe Kim Phi hỏi thăm, Thiết Chùy lập tức trả lời:
“Bây giờ có 26 nhà trọ đã khai trương ở toàn bộ Xuyên Thục, và hơn 60 căn đang được xây dựng. Nhiều nhất phải ba tháng mới có thể đưa vào sử dụng hết!”
“Nhiều vậy sao?” Kim Phi sửng sốt.
“Chu nương nương nói, nhà trọ thực ra là nơi cho thương buôn nghỉ chân trên đường, không cần nhiều yêu cầu như quán rượu nên có thể xây dựng nhanh chóng.”
Thiết Chùy trả lời: “Có khoảng hơn chục nhà trọ nhỏ, chỉ có mấy dãy nhà gỗ, nếu đủ người, hơn mười ngày là có thể làm được.”
“Có lý.” Kim Phỉ khẽ gật đầu.
Thời đại phong kiến, khỉ tiểu thương đi khắp giang hồ buôn bán, sợ nhất là bị bọn thổ phỉ cướp bóc.
Đối với tiểu thương nhỏ làm ăn mua bán
thường xuyên ngủ ở bên ngoài, nhà trọ không cần quá lớn hoặc điều kiện thật tốt, chỉ cần cứ mười hai mươi dặm lại có một cái, cũng đủ đảm bảo nhóm tiểu thương buôn bán không đến mức ăn ngủ ngoài trời, ban đêm cũng không bị thổ phỉ cướp bóc là được.
“Tiên sinh, ngài không biết đấy thôi, từ khi nhà trọ chúng ta được xây dựng, số lượng thương buôn trên các con đường chính đã tăng gấp mấy lần so với trước đây.”
Thiết Chùy cười nói: “Nhiều nhà trọ mỗi ngày đều kín chỗ, thậm chí có khi cả chuồng ngựa cũng có người ngủ.”
“Chỉ cần kinh doanh thuận lợi là được.”
Kim Phi cười gật đầu.
Đây là ý định ban đầu của y khi xây dựng nhà trọ.
Nhà trọ không chỉ có thể tạo ra lợi nhuận mà còn mang lại cảm giác an toàn cho thương buôn, kích thích họ buôn bán tích cực, thúc đay phát triển thương nghiệp ở vùng Xuyên Thục.
Hai người trò chuyện rồi đi đến ngã ba đường.
Bên phải đường là một nhà trọ.
Có một tấm bảng “Nhà trọ Kim Xuyên” treo
trên cửa nhà trọ, có chữ ký của Khánh Hâm Nghiêu.
“Chữ của Khánh đại nhân cũng khá đó chứ.”
Kim Phỉ cười nói: “Nhà trọ này cũng khá lớn”
Phía trước nhà trọ là một tòa nhà gỗ ba tầng, phía sau là dãy nhà gỗ, nhìn thoáng qua có mấy chục phòng.
“Mặc dù điều kiện của nhà trọ không cần quá tốt, nhưng cũng không thể quá tồi tàn đúng không?”
Thiết Chùy cười nói: /zVị trí của nhà trọ này là do Chu nương nương tự mình chọn, có rất nhiều người lui tới, 52 phòng khách hầu như ngày nào cũng có người ở, tháng trước chưởng quầy còn bàn bạc với ta, muốn tăng số phòng khách lên 80 phòng.1′
“Sau này sẽ càng ngày càng có nhiều người buôn bán, nếu mở rộng thêm, vậy xây một trăm phòng đi.” Kim Phi tự tin nói.
“Rõ.” Thiết Chùy gật đầu nhớ kỹ, vừa định nói tiếp thì nhìn thấy một đám người ở trong quán trọ lao ra.
Người đứng đầu là Ngụy Đại Đồng.
“Điện hạ, tiên sinh, cuối cùng hai người cũng tới fôi!”