Sau mấy tháng không gặp, dáng vẻ của Ngụy Đại Đồng đã hoàn toàn thay đối.
Trước đây ông ta là một thư sinh mập mạp trắng trẻo, bây giờ lại vừa đen vừa gầy, nếu không mặc quan phục thì nhìn ông ta hoàn toàn giống như một lão nông dân.
“Ngụy đại nhân, tại sao ngài lại đến đây vậy?”
Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
“Công trình xây dựng ở phía đập Đô Giang sắp hoàn thành, ta đến đây để kiểm tra tình hình sửa chữa kênh Linh Thủy xem thế nào.”
Ngụy Đại Đồng cười nói: “Ta biết tiên sinh sẽ đến, nên ta đã ở đây chờ tiên sinh hai ngày rồi.”
Trong bản đồ mạng lưới nước do Kim Phỉ và Ngụy Đại Đồng khảo sát và lập ra, kênh Lỉnh Thủy dẫn thẳng từ núi Ngọc Lũy đến sông Gia Láng, là huyết mạch chính trong mạng lưới nước.
Ngụy Đại Đồng luôn coi trọng con kênh này, cách đây một khoảng thời gian, ông ta đã cưỡi ngựa từ núi Ngọc Lũy dọc theo con kênh đến bờ sông Gia Lăng.
“Lão Ngụy, ngài lo tiên sinh đi đến thành Tây Xuyên trước và làm hoãn chuyến đi đến đập Đô Giang có đúng không?1′ Thiết Chùy cười nói đùa.
Hơn nửa năm nay Ngụy Đại Đồng đã đi khắp Xuyên Thục, không tránh khỏi việc mời các nhân viên hộ tống để bảo vệ an toàn, bây giờ ông ta đã rất quen thuộc với Thiết Chùy fôỉ.
“Haha, vẫn là Thiết Chùy huynh đệ hiểu ta.”
Ngụy Đại Đồng bị vạch trần, nhưng không hề xấu hổ mà chỉ cười thừa nhận: “ở phía đập Đô Giang mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ tiên sinh thôi, nếu như tiên sinh đỉ một vòng quanh Xuyên Thục, nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng đó.”
“Vừa rồi ta còn tưởng rằng ngài tới đây để đón tiếp ta, bây giờ mới biết, ngài đến để ngăn cản ta!”
Kìm Phỉ liếc nhìn Ngụy Đại Đồng, cười mắng: “Trong mắt ngài, ta là người không đáng tin cậy như vậy sao?”
“Hahaha, không phải vậy, không phải vậy, ta thật sự đến để đón tiếp tiên sinh mà.”
Ngụy Đại Đồng bị Kim Phi mắng, không những không tức giận mà ngược lại lại càng vui
vẻ hơn.
Kim Phỉ bằng lòng nói đùa cùng với ông ta, điều này chứng tỏ y không coi ông ta là người ngoài.
Mặc dù nhà họ Ngụy không phải là gia tộc hàng đầu, nhưng cũng có chút nền móng, ông ta biết sau khi Kim Phỉ đến kinh thành đã xảy ra chuyện gì, cũng biết được Kim Phỉ được phong là Quốc sư, Hoàng đế rất nghe lời y.
Lúc này Ngụy Đại Đồng không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc đầu khi ở sông Kim Mã đã kết thân với Kim Phỉ, nếu như lần này ông ta có thể khống chế được lũ lụt ở Xuyên Thục thì tiền đồ của ông ta nhất định sẽ rộng mở.
“Lão Ngụy, mặt trời nắng như vậy, đừng chặn cửa, mau để tiên sinh và điện hạ vào trong nghỉ ngơi đi.”
Thiết Chùy mỉm cười đẩy Ngụy Đại Đồng ra, để đám người Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh phỉ đi vào trong nhà trọ.
Nhà trọ cũng là một trong những dự án được Kim Phi khá quan tâm, y nhờ chưởng quầy nhà trọ sắp xếp ổn thỏa cho Khánh phi, trong khi Kim Phi đỉ thăm quan nhà trọ dưới sự dẫn đường của Thiết Chùy.
Nơi đầu tiên ghé thăm chính là sảnh tầng một nhà trọ gỗ.
Sảnh này rộng khoảng hai trăm mét vuông, bên phải có quầy làm thủ tục và bên trái là các tủ trưng bày.
Trong tủ trưng bày có muối, vải thô, đồ sắt và các vật liệu khác được sản xuất tại làng Tây Hà, phía sau quầy có hai cô gái đứng ở đó.
Trong kế hoạch của Kim Phi, nhà trọ Kim Xuyên không chỉ cung cấp một nơi an toàn cho những người buôn bán đi qua mà còn đóng vai trò là một hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.
Nếu thương nhân muốn buôn bán vải, muối và các nguyên liệu khác từ làng Tây Hà, họ không cần phải đến tận làng Tây Hà để mua hàng mà chỉ cần đến nhà trọ đặt hàng là được.
Người dân bình thường xung quanh đây cũng có thể đến đây mua hàng.
Tòa nhà gỗ có ba tầng, tầng một là sảnh đón tiếp và trưng bày, tầng hai là bốn phòng khách, dùng để tiếp đãi những vị khách sẵn sàng trả giá cao, tầng ba là phòng làm việc và phòng của nhân viên.
Phía sau tòa nhà gổ là một khoảng sân rộng với nhiều dãy nhà gỗ.
Mỗi ngôi nhà gỗ có phòng riêng biệt và cũng có cả những chiếc giường lớn tiện nghỉ.
Xa hơn nữa về phía sau là chuồng ngựa và nhà kho.
Khi Kim Phi đến chuồng ngựa, đúng lúc có haỉ nhân viên hộ tống cưỡi ngựa đỉ từ cửa hông vào.
Nhìn thấy Kim Phỉ và Thiết Chùy, nhân viên hộ tống vội vàng xuống ngựa và chào hỏi: “Tiên sinh, phu nhân, Thiết Chùy đại ca!”
“Các ngươi đang đi tuần tra à?”
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của hai người Kim Phỉ mỉm cười hỏi.
Khi có ý tưởng về nhà trọ, Kim Phi đã quyết định sắp xếp nhân viên hộ tống ở lạỉ nhà trọ để tuần tra giữa hai nhà trọ.
Nếu như người dân gặp phải nguy hiểm, cũng có thể đến nhà trọ gần đó để cầu cứu.
“Đúng vậy!” Hai người vội vàng gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì vậy, gặp phải nguy hiểm sao?”
“Không, hiện tại triều đình đã giảm thuế, lại đặc xá cho cả nước, số lượng thổ phỉ đã giảm từ bảy mươi đến tám mươi phần trăm, bọn ta
tuần tra ở đây mấy tháng rồi cũng không thấy một tên thổ phỉ nào cả.”
Một trong hai nhân viên hộ tống nói: “Tiên sinh, hay là ngài điều chuyển ta đi đỉ, ta muốn cùng đạỉ đội trưởng đi về phía bắc để đánh người Đông Man!”
“Lão Hắc Tử, ngươi chán sống rồi à, có phúc mà không biết hưởng!”
Thiết Chùy tức giận đạp người nhân viên hộ tống một cái: “Ngày ngày cưỡi ngựa ra ngoài hai vòng, mỗi tháng kiếm được vài trăm văn tiền công, công việc thoải mái như vậy, ngươi kiếm được ở đâu ra?”
“Thoải mái thì thoải mái, nhưng mỗi ngày tuần tra thật quá nhàm chán rồi!”
Vẻ mặt nhân viên hộ tống hơi miễn cưỡng: “Ta vẫn cảm thấy theo Lương Ca đi đánh người Đông Man sẽ có ý nghĩa hơn!”
“Hắc Tử huynh đệ, sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi!”
Kim Phi cười nói: “Hôm nay Lương Huynh có lẽ đã đến thành Du Quan, nhiều nhất nửa tháng là có thể phá được thành, ngươi không kịp nữa fôỉ!”
“Lần này không kịp, sau này nếu có chinh
chiến, tiên sinh xin đừng quên ta!” Nhân viên hộ tống nhanh chóng nói.
“Nhưng hy vọng sau này thiên hạ thái bình, không còn chiến tranh nữa!” Kim Phi mỉm cười lắc đầu.
Bây giờy đã lần lượt giao chiến với Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man.
Hiện tại Thanh Thủy Cốc đã bị Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm phong tỏa gắt gao, có cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá và lựu đạn của Kim Phỉ hỗ trợ, người Đảng Hạng căn bản không thể xông qua được Thanh Thủy Cốc.
Nếu Trương Lương lại chiếm được thành Du Quan, thì sẽ hoàn toàn khóa người du mục phía bắc ở bên ngoài.
Nội chiến ở Thổ Phiên vừa mới lắng xuống, cuộc xâm lược trước đây của Đan Châu đã bị Kim Phi ngăn cản, e rằng những năm tới sẽ không thể chỉnh phục phía đông được nữa.
Ba nước xung quanh không xâm lược, Kim Phi có thể phát triển mạnh mẽ trong nước.
Hôm nay Kim Phi và Cửu công chúa đã nắm quyền cai trị triều đình, hiệu quả của việc cắt giảm thuế và ân xá bắt đầu có kết quả, vô số người tị nạn và thổ phỉ đã trở về quê hương,
làm lại thẻ ngà, bắt đầu khai hoang làm ruộng.
Sau một thời gian nữa, chính sách cắt binh giảm quan được thực hiện thì sẽ có rất nhiều thanh niên rời quân đội trở về quê hương đề giảm bớt nỗi khó khăn do thiếu lao động.
Chỉ cần cho Kim Phi vài năm, y đảm bảo sẽ tạo ra sự khác biệt to lớn ở Đại Khang.
Cộng thêm nền công nghiệp tiến bộ dưới sự lãnh đạo của y, nếu như Gada dám xâm lược lần nữa, Kim Phỉ nhất định sẽ cho bọn họ nhuốm máu đỏ.
“Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man dều bị tiên sinh đánh bại rồi, chắc chắn sẽ không còn chinh chiến nữa!1′
Thiết Chùy cười nói: “Lão Hắc Tử, ngươi từ bỏ ý định này, chăm chỉ tuần tra ở đây đi!”
Nhân viên hộ tống thở dài, đứng sang một bên.
Kim Phỉ lại kiểm tra nhà kho và phòng khách, sau đó ở lại nhà trọ một đêm và tiếp tục lên đường vào ngày hôm sau.
Vì bụng của Cửu công chúa ngày càng lộ rõ, không thể cưỡi ngựa được, Kim Phi sắp xếp một đội nữ nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ cho cô ấy và Khánh phi chậm rãi đi theo phía
sau, bản thân y dẫn nhóm người Đường Tiểu Bắc, Ngụy Đại Đồng đi thẳng đến đập Đô Giang trước.
“Tiên sinh, lần nổ núi này có lẽ sẽ phải dùng rất nhiều thuốc nổ, ngài có mang theo không?”
Trên đườnq đi, Nqụy Đại Đồng hỏi.