Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhân lúc trời còn chưa tối, Kìm Phỉ đưa đám người Ngụy Đại Đồng lên núi Ngọc Lũy, nhìn sang phía Tây sông Kim Mã.
Lúc này, giữa sông Kim Mã có thêm một hòn đảo nhỏ hẹp dài, hòn đảo nhỏ này chính là cống phân luồng nước.
Cống phân luồng nữa chia sông Kim Mã thành hai, phía Đông là bên trong dòng sông, phía Tây là bên ngoài dòng sông.
Khi mực nước thấp, nước ưu tiên chảy vào bên trong dòng sông, từ cửa cống xuyên qua núi Ngọc Lũy, qua kênh phân luồng tưới tiêu cho đồng bằng Thành An.
Mùa hạ lượng mưa lớn, mực nước tăng, nước sông sẽ chảy qua đê phía Tây, từ đó đạt được hiệu quả phân luồng.
Đây chính là nguyên lý cống phân luồng nước tự động điều tiết dòng chảy.
ở cuối cống phân luồng nước là đập Phỉ Sa.
Tác dụng của đập Phỉ Sa chính là điều tiết dòng chảy, khi mực nước ở bên trong dòng sông quá cao, nước sông sẽ chảy qua đập Phi Sa ra ngoài dòng sông.
Ngoại trừ tác dụng xả lũ, đập Phi Sa còn có thể lợi dụng dòng chảy để tạo nên nước xoáy cuốn bùn cát dưới đáy sông vào bên ngoài dòng sông, bảo đảm bên trong dòng sông thông suốt.
“Ngụy đại nhân, các ngài vất vả rồỉ!”
Kim Phỉ vỗ vai Ngụy Đại Đồng, trong lòng cảm thán.
Đại Khang không có máy móc công trình cỡ lớn, vì xây dựng cống phân luồng nước, Ngụy Đại Đồng huy động vô số thuyền cá khắp nơỉ, bảo dân chúng dùng nan tre đan thành rổ rồi cho đá vào đặt dưới lòng sông.
Có thể nói, cống phân luồng nước chính là hòn đảo nhỏ do Ngụy Đại Động dẫn dân chúng, dựa vào tinh thần không ngại khó khăn, cố gắng dựng lên giữa con sòng.
“Nên làm cả mà, nếu không có tiên sinh, điện hạ và Khánh đại nhân ủng hộ, ta cũng không làm nổi.”
Ngụy Đại Đồng vội vã xua tay.
Không phải ông ta khiêm tốn mà là sự thật.
Công trình chính của đập Đò Giang do Kim Phi thiết kế, dân chúng phụ trách thi công xây dựng là do Cửu công chúa và Khánh Hâm
Nghiêu điều động, không có ba người Kìm Phi thì Ngụy Đại Đồng đúng là không làm được chuyện này.
Đặc biệt là Kim Phì đóng vai trò quan trọng nhất.
Nếu không có tư duy của Kim Phi, cho dù Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu có huy động nhiều người giúp ông ta hơn nữa, cùng lắm ông ta có thể làm sạch phù sa, mở rộng đường sông chứ không nghĩ đến chuyện đục núi Ngọc Lũy.
“Bất kể là vì sao, công lao của Ngụy đại nhân cũng rất lớn!”
Kim Phi bảo đảm nói: “Đợi hoàn thành cửa cống, ta nhất định sẽ dâng thư cùng Khánh đại nhân và điện hạ, tâu lên bệ hạ những công lao của Ngụy đại nhân!”
“Đa tạ quốc sư đại nhân!”
Lần này Ngụy Đại Đồng không khiêm tốn nữa, vội vàng cúi người hành lê.
Kim Phi đỡ Ngụy Đại Đồng lên, ánh mắt lại nhìn xuống núi.
Công trình đập Đô Giang chủ yếu chia thành cống phân luồng nước, đập Phi Sa và cửa cống, đến nay đập Phi Sa và cống phân luồng
nước đều đã hoàn thành, chỉ còn cửa cống.
Năm đó, thử thách lớn nhất cha con Lý Băng gặp phải, hao tổn nhiều thời gian nhất chính là cửa cống.
Dù sao thì năm đó họ cũng không có thuốc nổ, dân chúng đốt đá rồi dội nước lạnh lên, để đá nứt ra rồi đục núi Ngọc Lũy từng chút một.
Nghĩ thôi cũng biết hiệu quả của việc này.
Còn cống phân luồng nước và đập Phi Sa thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần bảo dân chúng đưa đá lên thuyền, sau đó ném xuống giữa sông là được.
Hai ngày sau đó, Kim Phi luôn ở trên núi Ngọc Lũy, tính toán vị trí nổ thích hợp.
Đội nhân viên hộ tống đưa thuốc nổ cũng đến dưới núi Ngọc Lũy, bắt đầu dựa theo cách Kim Phi dạy chế tạo túi thuốc nổ thô sơ.
Mãn Thương cũng đem theo máy đục thủ công mà Kim Phi thiết kế đến.
Mấy ngày sau, khi Cửu công chúa đuổi đến, đúng lúc Kim Phỉ xuống núi.
Đi cùng Cửu công chúa còn có hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam.
Ngay cả Khánh phi cũng chạy đến hóng chuyện.
“Không phải nương nương muốn đi Tây Xuyên sao, sao lại đến đây rồi?” Kim Phỉ thấy lạ hỏi.
Dựa theo kế hoạch của Cửu công chúa, cô ấy phải đưa Khánh phỉ đến Tây Xuyên cúng tế huynh trưởng của bà ấy đã mất, sau đó đến đập Đô Giang.
“Chúng ta đỉ đến trấn Thanh Giản thì gặp Hâm Nghiêu ca ca và Mộ Lam tỷ tỷ, họ cũng đến xem ngài mở núi.”
Cửu công chúa bất lực nói: “Một mình mẫu phi đi Tây Xuyên thì vắng vẻ quá nên ta đưa mẫu phỉ đến cùng.”
“Sao nào, quốc sư không hoan nghênh bổn cung sao?” Khánh phi tỏ vẻ bất mãn hỏi.
Tuy gần đây liên tục phải đi lại nhưng đây là những ngày vui nhất đời bà ây.
Cuối cùng bà ấy cũng hiểu vì sao Cửu công chúa thích làng Tây Hà rồì.
Không cần quan tâm đấu đá với người khác, chỉ ăn uống chơi đùa vui vẻ, nếu là bà ấy thì cũng sẽ chọn lấy Kim Phỉ chứ không phải công tử quyền quý ở kinh thành, cả đời bị nhốt
trong khuê phòng.
Tâm trạng cởi mở, Khánh phi cũng dần dần rũ bỏ gánh nặng quý phỉ, gần đây cũng học được các đùa giỡn rồi.
“Nếu ta không hoan nghênh nương nương, chẳng phải Vũ Dương đã sai Thấm Nhi đánh chết ta fôỉ sao?”
Kim Phi cười nói: “Ta chỉ lo nương nương đi xa vất vả thôi!”
“Bổn cung đâu có độc tài như ngài nói?”
Cửu công chúa tỏ vẻ tức giận mím môi nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Khánh phi cũng cười híp mắt lại.
Đại Khang trọng nam khỉnh nữ, không aỉ bằng lòng thừa nhận bản thân sợ vợ.
Kim Phi tự nhiên đùa giỡn bản thân sợ Cửu công chúa, Khánh phỉ thấy đây chính là biểu hiện tốt nhất khỉ hai người thể hiện tình cảm.
Khánh Mộ Lam bất ngờ bị phớt lờ, trừng mắt không vui nói: “Tiên sinh, khi nào ngài chuẩn bị mở núi?”
Nói đến chuyện chính, sắc mặt của Cửu công chúa và Khánh phỉ cũng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Kim Phi.
“Buổi sáng vừa đục xong, bây giờ Thiết Chùy đang dẫn người đi đặt thuốc nổ, chiều nay là có thể phá rồi” Kim Phi giải thích.
“Chúng ta đến đúng lúc thật!” Khánh Mộ Lam vỗ tay, đột nhiên hỏi: “Nếu chúng ta không đến, có phải ngài tự phá không?”
Tuy Kim Phi dự định như vậy nhưng không thể nói như vậy.
Lắc đầu nói: “Sao có thể chứ, chắc chắn phải gọi mọi người cùng xem rồi!”
“Coi như ngài có lương tâm!”
Lúc này Khánh Mộ Lam mới tha cho Kim Phi, quen thuộc lấy kính viên vọng từ túi Kim Phi ra, nhìn đám người Thiết Chùy đang đặt thuốc nổ trên núi.
“Tiên sinh, phá núi không phải nên bắt đầu từ chân núi sao, sao họ cứ ở lưng núi mãi vậy?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ngọn núi to như vậy, không chỉ một Lân có thể phá được, phải chia ra nhiều Lân mới được” Kim Phi giải thích.
“Thì ra là vậy!” Khánh Mộ Lam gật đầu.
“Đặt thuốc nổ không có gì đáng xem đâu, Vũ Dương, nàng đưa nương nương đi nghỉ trước đã, đợi chuẩn bị xong thì ta sai người đi gọi!”
Kim Phi nhìn bụng Cửu công chúa, ra hiệu ánh mắt với Thấm Nhi.
Lần này Thấm Nhỉ không phản bác lại y, đi lên đỡ cánh tay Cửu công chúa.
Không khác nhiều với dự đoán của Kim Phi, ăn trưa xong, Thiết Chùy đi tới báo tin, đã đặt xong thuốc nổ.
“Dỉ tản dân chúng xung quanh núi Ngọc Lũy rồi chú?” Kim Phi hỏi.
“Di tản xong rồi, bây giờ đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ tiên sinh thôi!”
Thiết Chùy chắp tay nói.
Anh ta từng dùng lựu đạn, vô cùng hiểu uy lực của lựu đạn.
Thuốc nổ không biết gấp lựu đạn bao nhiêu Lân, hơn nữa lắp đặt không chỉ một cái.
Điều này khiến Thiết Chùy vô cùng mong đợi sau khi phá xonq sẽ xảv ra chuyện gì!

Advertisement
';
Advertisement