“Mọi người tránh xa ra, bịt chặt tai lại, há miệng ra!”
Cách chân núi Ngọc Luỹ năm trăm thước, Kim Phỉ đang làm mẫu cho mấy người Khánh phi.
“Tiên sinh, cách một dặm đấy, không cần thiết đâu chứ?”
Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Cũng không phải là chưa ném lựu đạn bao giờ”
“Đây là túi thuốc nổ, sức mạnh và tiếng động đều to hơn gấp mấy lần lựu đạn”
Kim Phi liếc Khánh Mộ Lam một cái, nhìn về phía Cửu công chúa: ‘Vũ Dương nàng có thể không?”
Khánh Mộ Lam đã là một cô nương trưởng thành rồi, cô ấy không muốn nghe Kim Phi cũng lười quan tâm, nhưng Cửu công chúa thì không được.
Đứa bé trong bụng của cô ấy đã được mấy tháng, lỡ như bị kinh động, cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Không sao, ta không yếu ớt như vậy.”
Cửu công chúa cười lắc đầu.
Thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Kim Phi quay về phía Đại Lưu gật đầu một cái.
Đại Lưu ngẩng đầu lên không trung, bắn ra một mũi tên lệnh.
Cách hơn một trăm thước, Thiết Chuỳ đã sớm nóng lòng muốn thử, nhìn thấy tên lệnh, ngay lập tức đốt mồi dẫn lửa.
Xèo!
Mồi dẫn lửa nhanh chóng bốc cháy.
Mấy phút sau, đột nhiên mọi người thấy núi Ngọc Luỹ rung chuyển một chút.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ đỉnh tai nhức óc cùng với một đợt khí đập vào mặt!
Tóc của mọi người cũng bị thổi bay lên.
Sau đó là một trận động đất và núi non rung chuyển!
Ngay sau đó, mọi người tận mắt nhìn thấy một đoạn núi Ngọc Luỹ từ sườn núỉ đã bị di chuyển.
Vô số đá lớn lăn xuống theo sườn núi.
Tác động thị giác của núi lở đất mòn thật sự quá lớn!
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị chấn động đến trợn mắt há mồm.
Những nam nhân như Khánh Hâm Nghiêu cùng với những người đã tham gia trận chiến dốc Đại Mãng như Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam thì còn khá ổn, còn Khánh Phỉ và những cung nữ đi theo, tất cả đều sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Có hai cung nữ tuổi còn nhỏ, không chịu được mà run chân.
Khánh phi mặc dù cố gắng không bị run, nhưng ánh mắt nhìn Kim Phi hoàn toàn khác so với trước đây.
Lúc đầu bà ấy giúp Kim Phi phổ biến rộng rãi xà phòng thơm, chẳng qua là biết Kim Phi đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thuỷ Cốc, nể mặt Khánh Mộ Lam và Khánh Hoài, nên giúp đỡ nhà họ Khánh một chút.
Mặc dù sau đó Kim Phi lại giúp Cửu công chúa đánh bại Đan Châu, cái nhìn của Khánh phỉ về Kim Phỉ vẫn không thay đổỉ.
Thời điểm biết được Cửu công chúa và Kim Phi ở bên nhau, trong lòng bà ấy vẫn còn một chút định kiến, cảm thấy Kỉm Phi chỉ là một Nam tước, không xứng với Cửu công chúa, thậm chí trong lòng còn nghĩ có phải Kim Phi quyến rũ hoặc là cưỡng ép Cửu công chúa hay không.
Cho đến khi Kim Phi vì Cửu công chúa mà xuất hiện ở kỉnh thành, hơn nữa còn giải cứu Trần Cát, cái nhìn của Khánh phỉ về Kim Phi mới bắt đầu thay đổi.
Bởi vì bà âỳ biết, Kim Phi có thể dựa vào công cứu giá, một bước lên mây.
Sau đó cũng giống như dự đoán của bà ây, Kim Phi trở thành Quốc sư đương triều, y nói gì Trần Cát nghe nây.
Cho đến lúc này, Khánh phỉ mới cảm thấy Kim Phi miễn cưỡng xứng với Cửu công chúa.
Nhưng mỗi lần thấy Cửu công chúa lấy lòng Kim Phi, hoặc Kim Phi không coi Trần Cát ra gì, trong lòng Khánh phỉ cũng hơi bất mãn, cảm thấy Kim Phỉ giành công mà kiêu ngạo.
Mãi tới bây giờ, bà ấy mới hoàn toàn hiểu được, vì sao khỉ Cửu công chúa không tiện thì chủ động sắp xếp cung nữ cho Kim Phi, vì sao phải tự hạ thấp địa vị, không tranh chấp với Quan Hạ Nhỉ.
Bà ấy trước đây vẫn ở sầu trong hậu cung, mặc dù biết Kim Phi đánh giặc rất giỏi, nhưng vẫn không thể hình dung cụ thể được.
Đối với bà ấy mà nói, năng lực của Kim Phi chẳng qua là hiểu biết nhiều thông tin mà thôi.
Nhưng hôm nay bà ấy đã chính mắt nhìn thấy bản lĩnh của Kim Phi.
“Sức mạnh có thể phá núi! Đây là bản lĩnh chỉ thần tiên mới có đó!”
Khánh phi kích động tự nhủ, nhìn núi Ngọc Luỹ đang sụp đổ, lại nhìn Kim Phi đang đứng cách đó không xa, sóng ngầm trong lòng cuồn cuộn.
Từ giờ phút này, Khánh phi đã có quyết định trong lòng.
Sau này tuyệt đối sẽ không ra vẻ tự cao tự đại trước mặt Kim Phi!
Bà ấy quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa, ánh mắt cũng tràn đầy vui vẻ và yên tâm.
Con rể tốt như vậy, thiên hạ tuyệt đối không có người thứ hai, vậy mà lại được Cửu công chúa nắm được.
Nghĩ đến đây, Khánh phi không thể không lặng lẽ kéo Cửu công chúa đến bên cạnh mình.
“Mẫu phi sao vậy? Sợ ạ?”
Cửu công chúa còn tưởng Khánh phi bị kinh động, vội vàng đưa tay vỗ về lưng Khánh phi.
“Ta không sao,” Khánh phi nhìn xung
quanh, tiến lại gần bên cạnh Cửu công chúa nhỏ giọng nói: “Đợi đến khi quay về, con hãy dẫn theo Hương Thảo và Lan Tâm.”
“Dẫn theo bọn họ làm gì?” Cửu công chúa buồn bực hỏi.
Khánh phi mang theo bảy tám nha hoàn từ trong cung, Hương Thảo và Lan Tâm là hai người có dáng vẻ xinh đẹp nhất trong đó.
“Con bây giờ không được tiện, Thấm Nhi và Châu Nhi lại là người luyện võ, chân tay vụng về, con mang theo bọn họ ở bên người, có thể để cho bọn họ hầu hạ con.” Khánh phi nói.
“Mầu phỉ, hay là cứ để cho bọn họ hầu hạ người đỉ!”
Cửu công chúa là người thông minh, nhanh chóng nghe ra được ý của Khánh phỉ, dở khóc dở cười nói: “Phu quân không thiếu…”
“Hương Thảo với Lan Tâm đều được dạy dỗ trong cung, những thôn phụ dân dã kia có thế so sánh sao?”
Cửu công chúa còn chưa nói xong đã bị Khánh phỉ cắt ngang.
“Mẫu phỉ, phu quân không phải người như vậy.” Cửu công chúa khoát tay nói.
“Vu Dương, lời đàn ông nghe một chút thì
được nhưng không thể coi là thật.”
Khánh phi nói: “Con biết tại sao phụ hoàng con lại thích Thục phi như vậy không, cũng bởi vì cô ấy chăm sóc dạy bảo cung nữ tốt, cung nữ ở cung Thục Hâm đều do nhà ngoại của cô ấy tuyển chọn từ khắp nơi trên Đại Khang, sau đó chăm sóc dạy bảo rồi đưa vào trong cung, hàng năm cung nữ mới đến cung Thục Hâm, Phụ hoàng con đều lưu luyến ở lại một đến hai tháng!
Con yên tâm, Hương Thảo và Lan Tâm đều là những gái trinh mới được mang ra từ cung Tú Nữ, Phụ hoàng con còn chưa gặp đâu”
“Mẩu phi, thật sự không cần!” Cửu công chúa cũng không biết giải thích thế nào.
“Sao lại không cần?” Khánh phỉ trợn mắt nhìn Cửu công chúa: “Từ sau khi trở về, y có qua đêm với con không? Không phải đều ở lại chỗ của Quan Hạ Nhi với Đường Tiểu Bắc sao?”
“Cơ thể con không tiện, phu quân ở lại chỗ bọn họ vừa hay đỡ phiền đến con.”
“Cũng bởi vì con không tiện, mới càng phải nghĩ cách, nếu không để lâu dài, y sẽ thay lòng!”
Khánh phi hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Đặc biệt là cô Đường Tiểu Bắc đó, có
một đôi mắt đào hoa, nhìn qua một cái là biết không phải người hiền lành, nếu con coi thường, sau này khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!”
Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi nhìn về phía mình, bất đắc đĩ nói “Quay về bảo Hương Thảo với Lan Tâm đến tìm Châu Nhi là được!”
“Con cuối cùng cũng hiểu ra rồi!”
Khánh phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Mâu phi ở hậu cung đấu đá với những người đàn bà kia nhiều năm, nghe ta tuyệt đối không sai!”
“Được rồi được rồi, con biết rồi!”
Cửu công chúa không nhịn được khoát tay, đỏ mặt rời đi.
Khánh phi nháy mắt một cái, nha hoàn của bà ấy nhanh chóng đi đến, cúi đầu đưa tai đến trước mặt Khánh phỉ.
Chỉ một lát sau, nha hoàn xoay người rời đi, gọi hai cung nữ duyên dáng yêu kiều qua một bên.
Ba người cúi đầu nói nhỏ, hai cung nữ mặt đầy vẻ ngượng ngùng, gật đầu liên tục.
Nha hoàn nhìn xung quanh một lát, thấy không ai để ý đến bọn họ, bèn lén lút lấy trong lồng ngực ra một cái túi thơm rồi đưa tới.