Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, nha hoàn bên cạnh Khánh phi dẫn theo hai cái cung nữ, lặng lẽ đứng ở phía sau Châu Nhi.
Nha hoàn bên cạnh cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều đồng thời là hộ vệ, nhưng Khánh phi luôn sống ở trong cung, không phải lo lắng gì về vấn đề an toàn, cho nên nha hoàn bên cạnh bà ấy sẽ không phụ trách công tác bảo vệ, chỉ phụ trách hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Khánh phỉ mà thôi.
Lúc ba cung nữ thầm thì với nhau, cứ tưởng rằng không ai chú ý tới các cô, lại không biết mọi hành động cử chỉ dù là nhỏ nhất của ba người hoàn toàn không thể thoát khỏi tầm mắt của Thấm Nhỉ, Châu Nhi, A Mai, còn có cả cao thủ như Bắc Thiên Tâm.
Ngay cả hai cận vệ của Đại Lưu cũng chú ý tới.
Chẳng qua ba người dều là thị nữ của Khánh phỉ nên bọn họ đều không nói gì.
“Châu Nhỉ tỷ tỷ, nương nương bảo ta nói chuyện này với tỷ…”
Nha hoàn đó ghé bên tai Châu Nhi, nhắc
lại một lượt lời dặn dò của Khánh phi.
Châu Nhi nghe xong, đầu tiên là đánh giá hai cung nữ đang đỏ mặt từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn thoáng qua Kim Phỉ đang nói chuyện với Ngụy Đại Đồng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Có điều cô ấy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, ý bảo hai cung nữ đứng ra phía sau mình.
Sau đó, hai cung nữ đều không nhịn được trộm liếc nhìn Kim Phỉ.
Trong đó có một cung nữ còn âm thầm lần sờ tay áo một chút, kiểm tra thấy túi thơm còn nguyên thì bèn rút tay ra.
“Ngụy đại nhân, ngài mau chóng sắp xếp người dân bắt đầu dọn dẹp đá vụn đi.”
Kim Phỉ chỉ vào núi Ngọc Lũy, dặn dò: “Có điều trước khi dọn dẹp cần phái người đi lên kiểm tra một lần, bỏ hết những tảng đá đã vỡ rời ra, không thì lúc dọn đá vụn mà lăn xuống thì sẽ nguy hiểm”
“Đã rõ!” Ngụy Đại Đồng gật đầu ghi nhớ.
“Nếu gặp phải tảng đá to quá, không di dời được thì cũng đừng cố quá, cho người khoan đá, đục vỡ rồi lại dọn tiếp.”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương: “Mãn Thương, ngươi để lại mấy người phối hợp với Ngụy đại nhân.”
“Rõ, tiên sinh!” Mãn Thương lập tức gật đầu vâng theo.
“Mãn Thương huynh đệ, về sau sẽ phải làm phiền rồi!” Ngụy Đại Đồng chắp tay với Mãn Thương.
“Ngụy đại nhân khách khí!” Mãn Thương khờ khạo cười, mau chóng đáp lê.
Kim Phỉ không để ý việc Ngụy Đại Đồng khách sáo với Mãn Thương, thấy Thiết Chùy đang phấn khởi chạy lại bèn vẫy với anh ta.
“Sao rồi, đã ghiền chú?” Kim Phỉ hỏi.
“Đã ghiền, thật là quá đã luôn!” Thiết Chùy hưng phấn nói: “Tiên sinh, hôm nay coi như ta đã biết được cái gì gọi là kỉnh thiên động địa! Hai xe thuốc nổ có thể nổ sụp nửa nửa ngọn núi Ngọc Lũy, nếu cho thêm hai xe nữa thì có phả ỉ là sẽ cho sập được cả ngọn núi hay không?”
“Chưa chắc,” Kim Phi lắc đầu, “Thay đổi về số lượng có thể dẫn đến thay đổi về chất, buộc mười viên lựu đạn vào với nhau ném vào trong một sơn động, sức mạnh của vụ nổ sẽ lớn hơn so với việc ném từng quả vào.”
“Có vẻ là vậy” Thiết Chùy gãi đầu: “Tiên sinh, khi nào thì cho nổ một nửa còn lại?”
“Ta tìm ngươi chính là vì chuyện này”
Kim Phỉ nói: “Trong khoảng thời gian này, trước tiên ngươi chuyển giao việc ở nhà trọ cho người khác trông coi, còn ngươi ở lại nơi này, chuyên môn phụ trách kích nổ, được chú?”
“Được, tất nhiên là được!” Thiết Chùy gật đầu ngay: “Ta cực kỳ thích việc này!”
Trước đây anh ta phụ trách châm mồi lửa, cho nên đứng cách vụ nổ rất gần.
Trong nháy mắt vụ nổ xảy ra, Thiết Chùy nhịn không được run rẩy vài lần.
Không phải sợ hãi, mà là kích động.
Mặt đất cũng chấn động bởi vụ nổ, khiến Thiết Chùy có cảm giác như được nắm giữ quyền năng của thần linh vậy.
Lúc trước ở kinh thành, Lạc Lan phái anh ta đi thanh lâu mở rộng xà phòng thơm, mỗi ngày phải đến chào hỏi mấy nhà liền.
Lúc ấy anh ta cho rằng đó chính là những ngày tháng vui sướng nhất, nhưng khi tiếng ầm vang của vụ nổ ập vào mặt, Thiết Chùy hưng phấn đến nổi da gà.
Trong khoảnh khắc đó, dường như anh ta đã tìm được mục tiêu đời mình.
Anh ta chạy tới tìm Kim Phi là chuẩn bị trao đổi với Kim Phỉ, để anh ta được ở lại kích nổ.
Ai ngờ Kim Phi lại mở lời trước.
“Đây là những việc cần chú ý khỉ kích nổ mà ta biên soạn, cộng với một ít kỹ xảo, ngươi cầm lâỳ mà xem.”
Kim Phỉ móc ra từ trong tay áo một quyển sách nhỏ đưa cho Thiết Chùy: “Đặc biệt là những việc cần chú ý, nhất định phải xem cẩn thận, hai ngày nữa lại đây tìm ta đọc thuộc lòng, sai một chữ đánh một roi”
Sợ Thiết Chùy không để bụng, Kim Phi lại nói thêm một câu: “Cho Đại Lưu đến quất roi!”
Đại Lưu nghe vậy, lập tức xoa tay, cười dữ tợn nhìn về phía Thiết Chùy.
Nụ cười phấn khởi ban nãy của Thiết Chùy suýt chút nữa nứt ra mang tai, nghe thấy Kim Phi nói như vậy, sắc mặt lập tức méo xẹo: “Tiên sinh, ngài như thế không phải là đang hại ta sao? Ta còn chẳng biết chữ nữa là!”
“Tiêu cục ở Tây Xuyên không có lớp xoá nạn mù chữ hay sao?” Kim Phi liếc xéo Thiết
Chùy một cái: “Chính ngươi lười biếng không muốn đi học, có thể trách được ai?”
Từ mấy tháng trước, Kim Phỉ đã bắt đầu tiến hành xoá nạn mù chữ.
Những nơi như làng Tây Hà, núi Quán Thiết, đỉnh Song Đà, xưởng muối, vv…, đều tổ chức lớp học xoá nạn mù chữ, các nữ công nhân không có ca làm thì đều có thể vào học miễn phí.
Còn các nơi như Quảng Nguyên, Miên Dương, chỉ mở mỗi lớp xoá nạn mù chữ thì không đáng, Kim Phỉ bèn tăng thêm tiền công cho các nữ chưởng quầy hoặc phòng thu chỉ biết chữ trong thương hội, để các cô phụ trách dạy các nhân viên và nhân viên hộ tống địa phương đọc sách tính toán.
Quân Trấn Viễn lại càng không cần phải nói, không chỉ có lớp xoá nạn mù chữ, Trương Lương còn xây thêm cả đọc sách.
Đáng tiếc rằng có rất nhiều công nhân và nhân viên hộ tống không quá coi trọng việc này, bởi vì xoá nạn mù chữ không phải yêu cầu bắt buộc, đọc sách biết chữ cũng không được tăng tiền lương, có rất nhiều nữ công nhân tan tầm xong thà chạy đi chơi chứ không muốn đi học.
So ra mà nói, tinh thần học tập của nhân
viên trong thương hội cao hơn hẳn.
Bởi vì bọn họ phải thường xuyên tính sổ sách, bình thường tiếp xúc với các chưởng quầy các tiên sinh ở phòng thu chỉ cũng đêu là người biết chữ, có hiểu biết về tầm quan trọng của tri thức hơn so với nữ công nhân và nhân viên hộ tống, hiểu được sau khỉ biết chữ, biết số thì có thể tranh cử lên làm chưởng quầy
Cho dù không lên chức được thì làm tiên sinh trong phòng thu chỉ cũng được, dù sao cũng tốt hơn là làm nhân viên cả đời.
Cho nên có rất nhiều thương hội ở khắp các địa phương sau giờ đóng cửa ban chiều thì đèn dầu ở sảnh chính đều thắp đến nửa đêm.
Thiết Chùy không có kiên nhẫn, chỉ mới tham gia một lần cho vui lúc lớp học xoá nạn mù chữ mới vừa thành lập, sau khi biết được tan học fôỉ mà còn phải làm bài tập thì không đến nữa.
Tục ngữ nói, không chịu nỗi khổ của việc học, thì phải chịu cái khổ của cuộc sống, thấy chưa, giờ báo ứng tới rồi đây.
Anh ta và Đại Lưu là anh em thân quen từ nhiều năm về trước, mà đã càng như vậy, thì trong lòng anh ta càng sợ hãi.
Mọi người đều biết anh em càng thân thì càng chơi vố đau.
Nếu đổi thành cận vệ khác đến xử phạt thì có khỉ còn băn khoăn đến thân phận của anh ta, sẽ nương tay ít nhiều.
Đại Lưu chắc chắn bảo đảm tiền dề là anh ta sẽ không chết, nhưng sẽ quất mạnh không nương tay.
“Tiên sinh, ngài cũng biết, đó giờ ta luôn bôn ba bên ngoài, đâu có thời gian đi học lớp xoá mù chữ chứ!”
Thiết Chùy tỏ vẻ đau khổ đi kéo cánh tay Kim Phi: “Tiên sinh, ngài tạm tha ta đi!”
“Biến!”
Kim Phỉ thật sự chịu không nổỉ người cường tráng rắn rỏi như Thiết Chùy làm bộ nũng nịu, giơ chân đá anh ta ra: “Ngươi không biết chữ, thì đi tìm người nào biết chữ đọc giúp ngươi, tóm lại hai ngày sau phải học thuộc bằng hết cho ông đây!”
“Đúng nhỉ, ta không biết chữ, có thể tìm người biết chữ tới dạy ta mà!”
Thiết Chùy sáng mắt lên, mở miệng chửi theo cách Trung Nguyên học được ở kinh thành: “Thằng cháu oắt con này, muốn đánh ông đây á,
nằm mơ đi!”
Đại Lưu muốn cãi lạt nhưng thấy Kim Phỉ rời đi thì chỉ đành chỉ tay vào Thiết Chùy, xoay người đi theo Kim Phỉ.
Kim Phỉ và Đại Lưu hoàn toàn không hề chú ý đến phía sau Cửu công chúa đã có thêm hai cunq nữ…

Advertisement
';
Advertisement