Giờ đây ở đập Đô Giang, một ngôi làng đã được hình thành, điều kiện sống của đám người Ngụy Đại Đồng đã được cải thiện rất nhiều.
Lần đầu tiên Kim Phi đến đây, đội trưởng đội hộ tống đã nhường nhà riêng cho y. Lúc này, Ngụy Đại Đồng đã xây cho y một tòa viện dưới chân núi Ngọc Lũy.
Biết Kim Phỉ không phải là người thích sự xa xỉ, tòa viện do Ngụy Đại Đồng xây dựng không lớn lắm, có kích thước tương đương với tòa viện Kim Phỉ xây ở làng Tây Hà. Tuy nhiên, Ngụy Đạỉ Đồng đã mời những người thợ lành nghề thiết kế và xây dựng, khiến toàn bộ tòa viện trông rất phong cách, bố cục rất hợp lý.
Đường Tiểu Bắc có vỉệc phải giải quyết ở thành Tây Xuyên. Sau khi xem vụ nổ ngày hôm đó, cô ấy rời đập Đô Giang. Cửu công chúa đương nhiên hợp lý ở cùng Kim Phỉ trong nhà chính của tiểu viện.
Đêm đó, đám người Kim Phi, Ngụy Đại Đồng, Mãn Thương sau khi kết thúc cuộc họp trở về, Cửu công chúa đã đi ngủ, bên giường có hai cung nữ hoạt bát đang đứng.
Kim Phi nhìn chằm chằm hai cung nữ một lúc mới nhớ ra bọn họ từng đi theo Khánh phi.
Tuy nhiên, y cho rằng họ được Khánh phi phái đến để chăm sóc Cửu công chúa nên cũng không nghĩ nhiều.
Thấy Kim Phi trở về, hai cung nữ đồng loạt cúi đầu hành lễ chào Kim Phỉ.
“Đại nhân, nước tắm đã sẵn sàng. Mời ngài đi tắm!”
Một cung nữ thì thầm.
“Được, ta biết rồi, các ngươi trở về đi.”
Kim Phi gật đầu, đi đến phòng tắm bên cạnh phòng ngủ.
Nhưng hai cung nữ không rời đi, mà đì theo Kim Phỉ vào phòng tắm.
Một người đi đến bàn rót nước, người còn lại đi tới trước mặt Kim Phỉ.
“Nô tỳ xỉn phục vụ đại nhân thay quần áo!”
Vừa nói cô ấy vừa định cởi quần áo của Kim Phỉ.
Kim Phi cảm thấy mình chưa đến mức cần người hầu hạ thay quần áo, vì vậy xua tay nói: “Không cần, ta tự thay là được, các ngươi có thể trở về nghỉ ngơi.”
Không ngờ vừa dứt lời, cung nữ quỳ xuống trước mặt y.
Người đang bưng nước cũng như vậy.
Thấy vậy, Kim Phi không khỏi thở dài.
Sau khỉ đến Đại Khang, y đã nhìn thấy những cảnh tượng tương tự quá nhiều lần.
Hai cung nữ này từ nhỏ chắc hẳn đã được gửi đến một nơi đặc biệt để huấn luyện. Để khiến họ ngoan ngoãn, có thể nói lão ma ma chịu trách nhiệm huấn luyện họ đã phải mất rất nhiều công sức, bắt họ phải chịu nhiều hình thức dạy dỗ khác nhau khiến họ trở thành nô lệ.
Vì lẽ đó, rất nhiều cung nữ và nô bộc trong lòng dều mang theo dấu vết nô lệ. Lúc này, cho dù Kim Phỉ có bảo bọn họ liếm giày, chắc hai cung nữ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Cung nữ ôm trà quỳ trên mặt đất, giơ chén trà cao quá đầu, nhưng trà trong chén thậm chí không hề lắc lư, chứng tỏ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt trong thời gian dài.
Kim Phi có thể tưởng tượng được những cung nữ này đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ và ngược đãi.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phỉ kiên quyết thực hiện lệnh thả gia nô.
Trên thực tế, y đã lên đến tầng lớp quý tộc và việc tiếp tục chính sách chiếm hữu nô lệ sẽ
có lợi hơn cho y.
Kim Phỉ cũng biết mình là một người bình thường, thích tận hưởng cuộc sống và muốn sống những ngày tốt đẹp hơn.
Nhưng y không phải một kẻ biến thái, y sẵn sàng tiêu tiền để tận hưởng cuộc sống nhưng không thể chấp nhận chế độ nô lệ.
Y nhận lấy tách trà từ tay cung nữ, lại nói: “Đứng dậy nói chuyện!”
Nghe thấy Kim Phi nói thế, hai cung nữ đứng dậy.
Sau cuộc họp với đám người Ngụy đại Đồng kéo dài hơn một giờ, suốt quá trình Kim Phi nói phần nhiều, y cảm thấy hơi khát nước.
Y cúi đầu nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: “Các ngươi tên là gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ tên Hương Thảo.” – Cung nữ bưng trà trả lời.
“Nô tỳ tên Lan Tâm.”
“Hương Thảo, Lan Tâm, tên khá hay.”
Kim Phi gật đầu: “Khánh phi bảo các ngươi tạm thời đến chăm sóc điện hạ, hay là từ nay về sau sẽ đi theo điện hạ?”
Vê sau sẽ đi theo điện hạ.” – Hương Thảo
nói với khuôn mặt đỏ bừng.
“Khánh phi thật là…”
Sau khỉ ở trong cung nửa năm, Kim Phỉ lập tức hiểu được ý đồ của Khánh phi.
“Vì sau này các ngươi sẽ đì theo Vũ Dương, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết quy tắc khỉ đỉ theo Vũ Dương.”
Kim Phi vừa nói dứt câu, Hương Thảo, Lan Tâm chuẩn bị quỳ xuống lần nữa, nhưng bị Kim Phi ngăn lại.
“Quy tắc đầu tiên là không được phép quỳ trước mặt ta.”
Kim Phỉ nói: Sau này đừng cứ động một chút là quỳ xuống, nếu không sẽ bị trừ lương, hiểu không?”
“Tiền lương?”
Hương Thảo, Lan Tâm rõ ràng sững sờ trong giây lát.
Cung nữ cũng được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, những người được chọn từ những gia đình bình thường để phục vụ trong cung sẽ nhận được tiền lương, gọi là tiền lương hàng tháng.
Tuy nhiên, những người bị cha mẹ bán và
chọn làm cung nữ từ nhỏ đều không có lương.
Nguồn thu nhập duy nhất của họ trong cung là khi họ phục vụ chủ nhân của mình vui vẻ, chủ nhân sẽ ném cho họ chút tiền thưởng.
Trên thực tế, ngay cả khi có tiền, họ cũng không có nhiều cơ hội để tiêu tiền. Hầu hết đều bị các lão cung nữ hoặc lão thái giám lấy đỉ.
“Chủ nhân, bọn nô tỳ bị bán, không có tiền lương…1′ Hương Thảo thấp giọng nhắc nhở.
Nghe được lời này, Kim Phỉ không khỏi nhíu mày.
Để thực hiện suôn sẻ lệnh thả gia nò, Kim Phi đã nhờ Cửu công chúa thuyết phục Trần Cát chủ động đi đầu và làm gương.
Sau đó, Trần Cát đã ban hành một sắc lệnh, đi đầu trong việc thả các cung nữ và thái giám tình nguyện rời đi.
Ngay cả những người không muốn rời khỏi cung cũng được tăng lương hàng tháng.
Trên thực tế, Kim Phi biết rằng chế độ chiếm hữu nô lệ đã được truyền lại hàng ngàn năm trên thế giới này và không dê dàng bị bãi bỏ.
Nhưng y không ngờ rằng Trần Cát cũng sẽ chơi trò trong ngoài không đồng nhất với y.
Trần Cát ở xa kinh thành, Kim Phi không thể trực tiếp lý luận với ông ta, vì thế đè nén bất mãn, chuyển sự chú ý sang Hương Thảo và Lan Tâm.
“Ngày mai ta sẽ đưa khế ước bán thân đến cho các ngươi, khi đã có nó thì không coi như bị bán nữa. Nếu muốn đi thì có thể đỉ bất cứ lúc nào. Nếu chọn ở lại, từ nay trở đi các ngươi cũng sẽ nhận được tiền lương.”
Kim Phi thấp giọng nói.
Đại Khang quá rộng lớn, những cổ tục tích lũy qua thiên niên kỷ cũng quá nhiều. Có quá nhiều thứ cần phải thay đổi.
Cho dù là Kim Phi, trừ phi y giương cờ tạo phản, nếu không cũng không có cách nào khiến Đại Khang thay đổi trong thời gian ngắn như vậy.
Giương cờ tạo phản tương đương với thiết lập một trật tự hoặc cơ cấu quyền lực mới, cái giá quá lớn, Kim Phi không muốn nhìn thiên hạ bốn bề bất ổn, cho nên chỉ có thể tiến hành từng bước một.
Mặc dù trong thời gian ngắn không có cách nào thả hết nô lệ trong thiên hạ, nhưng khi những người xung quanh gặp phải chuyện này, Kim Phi vẫn sẵn sàng giải quyết.
“Đưa khế ước bán thân cho bọn nô tỳ ư?”
Cho dù Hương Thảo và Lan Tâm có được huấn luyện tốt đến đâu, họ cũng không thể kìm nén sự mừng rỡ trong mắt vào lúc này.
Họ đã sớm nghe nói về lệnh thả gia nô, nhưng sự truyền dạy khắc nghiệt từ khi còn nhỏ đã tước đi dũng khí phản kháng của họ.
Bởi vì theo ý kỉêh của bọn họ, hoàng gia là lớn nhất, cho dù Kim Phỉ có lợi hại đến đâu cũng không thể đấu thắng hoàng gia.
Trên thực tế, không ít cung nữ có suy nghĩ giống như họ, các thái giám và cung nữ bị Trần Cát đưa ra khỏi cung về cơ bản đã già, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cung.
Sau lệnh thả gia nô, hầu hết các thái giám và cung nữ vẫn tiếp tục cuộc sống trước đây.