Hôm nay, Hương Thảo Lan Tâm đến nhà tập thể trước đây để thu dọn đồ đạc, các cung nữ khác đêu vô cùng ngưỡng mộ.
Một số cung nữ hơi lớn tuổi đều nói bọn họ cuối cùng cũng không phải chịu khổ cực nữa rồi, về sau đi theo quốc sư đại nhân hưởng phúc.
Mặc dù lúc đó Hương Thảo, Lan Tâm ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng thực ra trong lòng cũng cầu mong được như vậy.
Không ngờ mới ngày đầu tiên đến đây, nguyện vọng này đã thành hiện thực rồi.
Không cần biết sau này thế nào, chí ít Kim Phi đồng ý đưa khế ước bán thân cho bọn họ, đã là một món hời lớn rồi.
“Đa tạ đại nhân!”
Vành mắt Lan Tâm đỏ hoe, vừa muốn quỳ xuống, lại bị Hương Thảo ngăn lại.
Lúc này cô âỳ mới nhớ ra, Kim Phi vừa mới nói rằng ở đây không được quỳ.
Sau khỉ Hương Thảo ngăn Lan Tâm lại, bèn thuận tay kéo thắt lưng xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Tâm lập tức
đỏ ửng, nhưng cô ấy lại không hề phản kháng.
Bọn họ đều biết lí do mà Khánh phi sai bọn họ tới đây, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần rồi.
Lúc trước có lẽ còn có chút ép buộc, nhưng từ khi Kim Phỉ đồng ý đưa khế ước bán thân cho bọn họ, trong lòng hai người cũng không còn bất kỳ sự miễn cưỡng nào nữa.
Ngược lại còn cảm thấy hơi may mắn.
May mắn không bị Khánh phỉ bỏ lại trong cung mà mang theo ra ngoài.
ở trong cung, dù từng được Trần Cát sủng hạnh, thì số phận cũng không khác biệt là mấy so với các cung nữ khác.
Vì Trần Cát mỗi năm đều sủng hạnh quá nhiều cung nữ, hoàn toàn không thèm nhìn thẳng vào bọn họ, có lẽ sau khi xong việc là đã quên mất bọn họ là ai rồi.
Nhưng Kim Phỉ thì khác.
Trên đường từ kinh thành tới đây, mặc dù Kim Phi không chú ý tới bọn họ, nhưng bọn họ lại thường xuyên lén quan sát Kim Phỉ.
ở trong mắt bọn họ, Kim Phi cư xử với mọi người rất hòa nhã, dù với một người cao quý như Khánh phi, hay là với người kéo xe, thái độ âỳ dều không thay đổi.
Mặc dù y thường xuyên trêu đùa Thấm Nhi và Châu Nhi, nhưng bọn họ có thể nhìn ra được, Kim Phi rất tôn trọng bọn họ.
Có một lần, bọn họ thậm chí còn thấy Thấm Nhỉ thủ thế định đá Kìm Phỉ.
Theo Hương Thảo, Lan Tâm thấy, hành động như vậy chính là đại nghịch bất đạo, lúc đó bọn họ đều bị dọa sợ, cho rằng Thấm Nhi chết chắc rồi.
Nhưng aỉ ngờ lúc đó Kim Phi lại không hề tức giận, mà còn làm mặt quỷ với Thấm Nhì rồi bỏ chạy.
Bắt đầu từ giây phút đó, hai người đã từng tưởng tượng ra rằng nếu bản thân gặp được người chủ như vậy thì tốt biết bao.
Từ sự quan sát của bọn họ với Kim Phỉ, có thể nhìn ra được đây là một người trọng tình trọng nghĩa.
Chỉ cần đi theo Kim Phi, có lẽ cả đời này đều có chỗ để dựa vào.
Hơn nữa, Kim Phi vẫn còn trẻ, có bản lĩnh, lại đẹp trai, hầu hạ Kim Phỉ chẳng phải tốt hơn gấp vạn Lân so với hầu hạ lão già tệ hại Trần Cát kia hay sao?
Vì vậy lúc này đối mặt với Kim Phỉ, hai
người không hề cảm thấy uất ức, mà hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Hương Thảo, Lan Tâm đều hiểu lí do Khánh Phi sai bọn họ tới đây, bây giờ lại là mùa hè, hai người đều mặc quần áo rất mỏng manh, sau khỉ cởi áo ngoài ra, bên trong đã không còn gì cả.
“Khụ khụ!”
Kim Phi đâu ngờ hai người họ nói làm là làm luôn, hơn nữa vừa làm đã lập tức tăng tốc.
Ngụm trà mà y vừa đưa vào miệng lập tức phun hết ra ngoài, cổ họng nghẹn lại, bắt đầu ho dữ dội.
“Đại nhân, ngài sao vậy?”
Hương Thảo, Lan Tâm cùng tiến lên phía trước, lo lắng hỏi.
“Ta đột nhiên nhớ ra, còn có chút việc chưa làm xong.”
Kim Phỉ đẩy hai người ra, bối rối chạy ra ngoài.
Khỉ đi ngang qua phòng ngủ, vốn đã sắp đi đến cửa, y lại quay người lại, vỗ nhẹ lên đầu Cửu công chúa.
“Đừng giả vờ nữa, ta biết nàng chưa ngủ!”
Không có Cửu công chúa bày mưu tính kế, thì cho dù cho Hương Thảo, Lan Tâm thêm mười lá gan, bọn họ cũng không dám làm như vậy.
Chính vì vậy, Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ.
Quả nhiên, Cửu công chúa chầm chậm xoay người lại, tức giận trừng mắt nhìn Kim Phỉ: “Phu quân…”
“Đừng nói thêm gì cả, nhanh chóng đưa bọn họ đi đi!”
Kim Phỉ lại gõ lên đầu Cửu công chúa: “Đợi lát nữa quay lại còn nhìn thấy bọn họ ở đây, thì ta cho nàng đẹp mặt.”
Kết quả Cửu công chúa còn chưa kịp nói gì, Hương Thảo, Lan Tâm vừa đi tới lập tức bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoàn toàn quên mất quy tắc Kim Phỉ vừa nói lúc nãy. Phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kim Phi, hai mắt ngâh lệ hô lên: “Đại nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xỉn đại nhân đừng đuổi nô tỳ về!”
Nếu như bị Kim Phỉ đuổi về chỗ của Khánh phỉ, không chỉ chuyện khế ước bán thân hết hy vọng, nói không chừng còn phải chịu phạt.
Kim Phi đoán ra được sự lo lắng của hai
người họ, bèn giải thích: “Không phải ta đuổi hai người về chỗ nương nương đâu, mà là bảo hai người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến!”
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, hai người Hương Thảo, Lan Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi hai người họ thở phào xong, lại nghe thấy Kim Phi tiếp tục nói: “Nhưng từ ngày mai các ngươi tớỉ đây, các ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, giúp Châu Nhi chăm sóc tốt cho điện hạ là được, không được giống như vừa nãy nữa, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ!”
Hương Thảo, Lan Tâm vội càng gật đầu.
“Đứng lên đi, sau này đừng tùy tiện quỳ xuống nữa.”
Kim Phỉ lại nói tiếp: “Quay về nghỉ ngơi đi, giờ Mão ngày mai đến đây làm vỉệc là được.”
Hương Thảo, Lan Tâm không rời đỉ ngay, mà cùng nhìn về phía Cửu công chúa.
Thấy Cửu công chúa khẽ gật đầu, lúc này mới thắt lại đai lưng, xoay người rời đi.
“Công chúa điện hạ, bây giờ ta tới chăm sóc người, thế nào?”
Đợi khi hai người rời đi, Kim Phi nâng cằm Cửu công chúa lên, đưa tay xoa lên môi cô ấy.
“Không cần đâu, bổn cung…”
Cửu công chúa còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Kim Phỉ cắt ngang…
Đêm hôm đó, Cửu công chúa cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là gieo gió gặt bão, bị giày vò mãi đến tận nửa đêm, Kim Phi mới buông tha cho cô ây.
Buổi sáng ngày thứ hai, khi Cửu công chúa ăn cơm, quai hàm vẫn cảm thấy hơi đau nhức.
Hương Thảo, Lan Tâm đại khái cũng hiểu được ý của Kim Phỉ, ngày thứ hai khi đối mặt với Kim Phi, thái độ đã trở lên bình thường hơn rất nhiều.
Dường như Kỉm Phi cũng đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua, gọi Hương Thảo, Lan Tâm cùng ngồi xuống ăn cơm.
Mặc dù Hương Thảo, Lan Tâm đã đi theo Kim Phỉ, nhưng bọn họ đã bị giáo dục nô hóa nhỉều năm, mớì đỉ theo Kim Phi có một hai ngày, làm sao dám ăn cùng một bàn với chủ nhà cơ chú?
Cho dù đó là do Kim Phỉ yêu cầu, hay cho dù đã nhìn thấy Châu Nhỉ, Thấm Nhi ngồi vào
trước bàn, nhưng bọn họ vẫn không dám.
Mãi cho đến khỉ Bắc Thiên Tam xuất hiện, mỗi tay một người ấn bọn họ ngồi xuống ghế, haỉ người mới xem là đồng ý ngồi.
Đôi mắt nhìn Bắc Thiên Tầm cũng tràn đầy sự sợ hãi.
“Sao hai người lạỉ nhìn cô ấy như vậy?”
Kim Phỉ phát hiện ánh mắt của hai người họ có gì đó không đúng, bèn tò mò hỏi.
Mặc dù Bắc Thiên Tầm có võ công cao cường, nhưng cơ bản cô ấy không hề bắt nạt người khác, cho dù đôi lúc ngứa tay, cũng là đi tìm các nhân viên hộ tống để tỷ thí, chứ sẽ không làm khó nữ công nhân.
“Không có gì, không có gì.”
Hương Thảo, Lan Tâm cùng lúc lắc đầu.
Bọn họ càng nói như vậy, Kim Phỉ càng chắc chắn giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Y đang định truy hỏi thêm, thì đột nhiên Đại Lưu đẩy cửa xông vào.
“Ăn cơm cũng không cần hoảng hốt như vậy chứ, không ai cướp của ngươi đâu!”
Thấm Nhi tức giận, liếc nhìn Đại Lưu.
Nhưng Kim Phỉ và Cửu công chúa lại đồng
thời cau mày lại.
Mặc dù Đại Lưu cà lơ phất phơ, nhưng không phải là người không biết nặng nhẹ.
Biết rõ Cửu công chúa có ở đây, nếu không phải là vỉệc gấp, anh ta cũng sẽ không lỗ mãng như vậy.
Kim Phi và Cửu công chúa cùng buông đũa xuống, nhìn về phía Đại Lưu.
Đại Lưu không để ý đến Thấm Nhi, mà nhanh chóng rút từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, thư lông gà vừa được Ha Nhỉ phu nhân qửỉ tới!”