Trần Cát nhìn các đại thần đang kích động, lại càng bình tĩnh hơn.
Dù sao làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, ông ta cũng hiểu được ý của các đại thần.
Ý của bọn họ là Kim Phi còn quá trẻ, còn ý sâu xa hơn là bọn họ sợ Kim Phi có suy nghĩ khác, không ai có thể đứng ở thế cân bằng với y.
Nhìn những người khác xong, Trần Cát để mắt đến Chung Vô Cực.
Các đại thần khác phản đổi Kim Phỉ, Trần Cát còn có thể hiểu được.
Vì Kim Phỉ và Cửu công chúa đều là người đại diện theo trường phái cải cách, quyền lực của Kim Phì càng lớn thì tầng lớp quyền quý càng khốn đốn
Nhưng Chung Vô Cực lại là một trong số ít quan lại vì dân trong triều đình Đại Khang, còn được Cửu công chúa đề bạt, Trần Cát không hiểu tại sao ông ta cũng phản đối Kim Phỉ.
Chung Vô Cực thấy Trần Cát nhìn mình, cũng không né tránh, ngược lại cúi đầu nói: “Bệ hạ, Quốc sư đại nhân đúng là còn quá trẻ, thần nghĩ rằng cho ngài ấy quyền lớn cũng chưa chắc là chuyện tốt với Quốc sư.”
Lúc này Trần Cát mới hiểu được vì sao Chung Vô Cực nhất quyết phản đối.
Hóa ra ông ta sợ Kim Phỉ bốc đồng, làm ra chuyện khác người.
Thực ra trong lịch sử cũng không hiếm thấy chuyện này, rất nhiều người tuổi trẻ có tàỉ hoa kinh người, sau đó khi còn trẻ đã thành công, tuổi còn trẻ đã có quyền lớn.
Nhưng khi quyền lực trong tay càng ngày càng cao, một số người bắt đầu bành trướng, dần lạc vào vòng xoáy quyền lực.
Đại Khang không dê tìm được một quan lớn sẵn sàng nghĩ đến bá tánh, Chung Vô Cực không muốn nhìn thấy Kim Phỉ cũng đi tới bước đường đó.
Trong số những thiên tài trẻ tuổi trong lịch sử, không ai có thể đạt tới trình độ của Kim Phi, cho nên dù có lạc lối thì tầm ảnh hưởng của họ tạo thành cũng có hạn, cũng có người triệt để thay đổi những sai lầm trong quá khứ, làm lại từ đầu.
Nhưng nếu Kim Phi trở thành Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, một khi ra quyết định sai lầm, hậu quả sẽ không thề tưởng được, nhất định sẽ không có cơ hội để chuộc lỗi.
“Quốc sư tuy còn trẻ, nhưng cũng không phải người liều lĩnh. Huống chi ngươi và những người khác đều đã nhìn thấy thực lực của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, các ngươi nghĩ xem, nếu Quốc sư muốn gây tổn hại đến Đại Khang, ai có thể ngăn cản được?”
Trần Cát nói: “Cho nên, thật ra y có phải Nhất Tự Tịnh Kiên Vương hay không cũng không quan trọng.”
Nghe Trần Cát nói vậy, tất cả quần thần đêu không nói nên lời.
Đúng vậy, với thực lực hiện tại của Kim Phi, có phải Nhất Tự Tịnh Kiên Vương hay không cũng không quan trọng?
“Bệ hạ, thần biết ngài muốn trọng dụng Quốc sư đại nhân, nhưng ngài cũng biết, Quốc sư đại nhân không quan tâm đến danh lợi, chỉ sợ là chưa chắc sẽ bằng lòng tới kỉnh nhận phong thưởng.”
Chung Vô Cực lại nói.
Nghe Chung Vô Cục nói như vậy, trong mắt rất nhiều quyền quý đều hiện lên một chút vui mừng.
Đúng vậy, sao họ lại quên mất chuyện này?
Mọi người đều có thể thấy được, Kim Phi
không có hứng thú làm quan.
Sau khi đảm nhiệm chức Quốc sư, ngoài việc tham gia cải cách, y chưa bao giờ hỏi đến những chuyện khác.
ở kỉnh thành mấy tháng, số lần lâm triều chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Những người khác có thể coi Nhất Tự Tịnh Kiên Vương như báu vật, nhưng đúng là chưa chắc Kim Phi đã để mắt tới.
Mà Kim Phi mới trở lại Kim Xuyên chưa được bao lâu, với tính cách của y, khả năng y sẵn sàng quay lại nhận sắc phong là cực kỳ mong manh.
Nghĩ đến đây, cục đá trong lòng nhiều đại thần cũng rơi xuống.
Nhưng bọn họ nào biết rằng, chính vì Trần Cát hiểu được chuyện này nên mới quyết tâm phong thưởng cho Kim Phỉ.
Nếu Kim Phi là người tranh quyền đoạt lợi thì ông ta mới không làm như vậy.
Nên các đại thần còn chưa có thời gian thở phào, đã nghe thấy Trần Cát nói: “Quốc sư hiện đang ở Xuyên Thục phụ trách công trình ở đập Đô Giang, chuyện này liên quan đến vô số bá tánh, cho nên không cần phải về kinh nhận
sắc phong, trẫm sẽ cho người truyền chiếu chỉ!”
Nghe Trần Cát nói vậy, sắc mặt của các đại thần lập tức thay đổi.
Trần Cát làm như vậy, căn bản là không cho Kim Phỉ có đường phản đối.
Thánh chỉ đã truyền xuống, cộng thêm có Cửu công chúa ở bên cạnh Kim Phỉ thuyết phục, với tính cách của Kim Phi, rất có thể y sẽ nhận sắc phong.
“Bệ hạ, không được, chuyện này không phù hợp lễ nghi!”
“Đúng vậy, Bệ hạ, sắc phong vương tước là chuyện quan trọng, Quốc sư không đến kỉnh thành sao mà được?”
“Bệ hạ, chuyện lớn như vậy, chỉ truyền một thánh chỉ thì lại giống trò đùa quá!”
Các đại thần bắt đầu sôi nổi khuyên bảo.
“Câm miệng hết!”
Trần Cát vỗ bàn: “Lần này Quốc sư tổ chức Bắc phạt, có thể nói đây là thắng lợi lớn nhất kể từ khi thành lập Đại Khang, phong thưởng nào cũng xứng đáng.
Ý trẫm đã quyết, chuyện này đã định rồi, các ngươi không cần nói gì nữa!”
Nói rồi, ông ta quay người đi thẳng đến Ngự Thư Phòng, trở lại hậu cung.
Đám người Chung Vô Cực dù có nóng lòng đến đâu cũng không thể theo Trần Cát tới hậu cung được?
Cả nhóm người chỉ có thể méo mặt trở về viện Khu Mật, chuẩn bị ngày mai lâm triều rồi lại khuyên.
Nhưng sáng hôm sau, Trần Cát lại càng cứng rắn hơn, trực tiếp hạ lệnh làm ngay.
Sau khỉ lâm triều, thị vệ Liêu Ấn dẫn một đội cấm quân, hộ tống hai thái giám đến Kim Xuyên để truyền chỉ.
Tốc độ làm việc cực nhanh, thậm chí không cho nhóm quyền quý có cơ hội phản ứng.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, nếu bọn họ nhất quyết phản đối lần nữa, thì sẽ là một cái tát vào mặt Trần Cát.
Ban đầu Cửu công chúa không có nhiều quyền lực, khi rời kinh thành vần có thể giữ lại chiêu phòng bị, huống hồ là bây giờ?
Ba ngày sau khi Liêu Ấn rời kinh thành, cô ấy đã nhận được bồ câu đưa thư ở kinh thành.
Cửu công chúa biết chuyện này không thể giấu Kim Phi được, nên đêm đó cô ấy đã chủ
động nói cho Kim Phi biết.
Vốn cô ấy đang lo lắng Kim Phi không chịu nhận sách phong, đang nghĩ cách nên khuyên thế nào, lại nhìn thấy Kim Phi gật đầu.
“Phu Quân, chàng đồng ý sao?”
Cửu công chúa ngạc nhiên nhìn Kim Phỉ, cảm xúc hơi không mạch lạc.
“Phụ hoàng nàng bảo Liêu Ấn đưa thánh chỉ tới, ta không đồng ý thì còn có thể làm gì bây giờ, kháng chỉ sao?”
Kim Phỉ đành nói: “Nếu như vậy, có lẽ ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử kháng chỉ vì không chịu nhận sắc phong.”
“Phu quân, xin lỗi, lần này phụ hoàng quả thật là tự làm theo ý mình…”
Cửu công chúa biết Kim Phi không muốn tham gia vào triều dinh, trong lòng hơi áy náy.
“Không sao, rận nhiều không ngứa, dù sao cũng đã làm Quốc sư rồi, lại làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cũng không sao cả.”
Kim Phi cười nói: “Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, trong lịch sử, người có danh hiệu này còn ít hơn Hoàng đế nữa.”
“Hình như đúng như phu quân nói.’
Cửu công chúa nói: “Từ khi Đại Khang lập quốc đến nay, chỉ có hai vị Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, phu quân là người thứ ba!1′
Kim Phỉ đang chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó lại nghe thấy Châu Nhỉ thấp giọng kêu lên: “Ai, dừng lại!”
“Châu Nhỉ cô nương, là ta đây!”
Ngoài cửa còn vang lên tỉêhg của Đại Lưu: “Châu Nhi cô nương, nhanh đi thông báo một tiếng, ta có chuyện gấp tìm tiên sinh.”
“Đại Lưu, điện hạ và tiên sinh đều đang nghỉ ngơi, có chuyện gì không để đến mai được sao?”
“Châu Nhỉ cô nương, thật sự rất gấp!”
Đại Lưu nói, hét lên trong sân: “Tiên sinh! Tiên sinh!”
“Đừng la hét nữa. Ai không biết còn tưởng đang khóc tang đấy!”
Kim Phỉ giận dữ mở cửa ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa mới nhận được tin, đội tàu vận chuyển cần cẩu đến bến tàu cho Hồng công tử, bị cướp biển tập kích ở Đông Hải!”
Đại Lưu thở hồng hộc nói.