Kim Phỉ tưởng rằng Quan Hạ Nhi đã biết được tin mình sắp được sắc phong nên phái người đến báo tin vui, aỉ ngờ ở Đông Hải lại xảy ra chuyện.
Tuy rằng mấy tháng nay không có thời gian đì Đông Hải, nhưng Kim Phỉ vẫn luôn quan tâm đến bến tàu của Hồng Đào Bình.
Biết Hồng Đào Bình không giỏi xử lý việc lặt vặt, cũng lo là quá nhiều việc lặt vặt sẽ khiến anh ta phân tâm, Kim Phỉ cũng để Hàn Phong ở đó để hỗ trợ Hồng Đào Bình.
Giai đoạn thiếu nhân lực trước đó, Kim Phỉ cũng không điều động Hàn Phong về.
Đề bến tàu đóng một con tàu lớn phù hợp với việc đi trên biển, Kim Phỉ còn đặc biệt tăng ca đề vẽ các bản vẽ chi tiết của cần cẩu, đồng thời cho tất cả mọi người làm việc thêm giờ để gấp rút sản xuất.
Chiếc cần cấu đầu tiên được chế tạo không được trang bị tại xưởng luyện gang ở làng Tây Hà, mà được Kim Phi sắp xếp đưa tới Đông Hải.
Ai ngờ còn chưa đưa tới đã gặp phải cướp biển…
“Đội tàu thế nào?” Kim Phi hỏi: “Có nhân viên thương vong không?”
“Có!” Đại Lưu gật đầu: “Sáu chiếc thuyền trong đội tàu có ba chiếc bị chìm, trong ba mươi huynh đệ vận chuyển đã có bảy người hy sinh, cùng với sáu nhân viên trong thương hội và mười hai người làm việc trên tàu, cần cẩu cũng chìm xuống đáy biển rồi!”
“Sao thương vong lại nhiều như vậy?”
Kim Phỉ lạnh giọng nói.
Lần trước Đường Tiểu Bắc bị tấn công trên sông Trường Giang, nhân viên hộ tống đã đuổi giết cướp biển đến Đông Hải, bị thương vong nặng nề.
Nhưng Lân đó là do trước đây nhân viên hộ tống thiếu kinh nghiệm chiến đấu dưới nước nên bị bọn cướp biển lợi dụng.
Kể từ lần đó, những nhân viên hộ tống thường xuyên di chuyển trên đường thủy bắt đầu huấn luyện tác chỉêh dưới nước, hơn nữa, mỗi con tàu đều được trang bị nỏ hạng nặng và xe bắn đá, những tên cướp biển thông thường hoàn toàn không thể là đối thủ của bọn họ.
Kim Phi thực sự không thể hiểu tại sao lại có nhiều thương vong như vậy.
“Mấy ngày trước ở Đông Hải có bão, đội tàu nghỉ ngơi ở bến tàu, chuẩn bị chờ cơn bão tạnh rồi mới tiếp tục đi về hướng bắc, ai ngờ tối hôm đó có một nhóm cướp biển tấn công bến tàu”
Đại Lưu vội nói: “Tiên sinh biết rồi đó, gần bến tàu có thủy quân bảo vệ, các huynh đệ hộ tống không ngờ bọn cướp biển lại lớn gan đến vậy, dám đánh lén bến tàu trong cơn bão, bị cướp biển đánh trở tay không kịp…”
“Lần vận chuyển này là nhiệm vụ bí mật, sao bọn cướp biển biết được?” Kim Phỉ cau mày hỏi.
“Cướp biển tới không phải vì chúng ta”
Đại Lưu đành nói: “Lúc đó, ngoài đội tàu của chúng ta, còn có đội tàu nhà họ Từ ở Giang Nam, trên tàu họ chở những hàng hóa có giá trị trà, tơ lụa linh tỉnh, còn có thù oán với cướp biển.
Bọn cướp biển nhằm vào bọn họ, nhưng đúng lúc đội tàu của chúng ta cũng ở đó, nên cũng bị bọn cướp biển đánh luôn”
Đại Lưu nói xong, lấy một lá thư trong ngực ra: “Đây là Lão Viên ở Tây Xuyên cho người gửi tới, tiên sinh ngài xem đi.”
Khi Hàn Phong rời đi, đập Đô Giang còn chưa khởi công, cho nên anh ta cũng không có bồ câu đưa thư ở đây, chỉ có thể đưa tin đến Tây Xuyên.
Giữa chiều, người phụ trách tình báo Tây Xuyên đã nhận được tin tức.
Ban đêm bồ câu đưa thư không thể bay được, nếu bồ câu đưa thư đỉ vào lúc đó thì sớm nhất phải đến giữa trưa mai tin tức mới tới.
Người phụ trách tín tình báo nghĩ rằng tin tức này rất quan trọng với Kim Phỉ, nên không dám chậm trễ một giây phút nào, mà đã cho người cưỡi ngựa đi truyền tin ngay.
Hai người cưỡi sáu con ngựa đến tận nửa đêm mới đưa bức thư tới.
“Cũng xui xẻo quá.” Kim Phi đọc xong lá thư trong tay, cười khổ thở dài.
Lần này đơn thuần là bị vạ lây.
“Trợ cấp tốt cho các huynh đệ, nhân viên và những người làm trên tàu đã hy sinh, đưa lãnh đạo đội hộ tống đến Thấm Phán Đường xử lý trách nhiệm!”
Chuyện đã xảy ra, Kim Phỉ cũng không có cách nào thay đổi được, y chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp hậu sự thôi.
“Dạ!” Đại Lưu gật đầu đồng ý.
“Đi gọi Mãn Thương tới đây.” Kim Phi lại nói một câu.
“Dạ!” Đại Lưu đáp lại một tiếng, xoay người rời đỉ.
Trong phòng, Cửu công chúa cũng mặc quần áo xong rồi.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào, cô ấy thấp giọng hỏi: “Phu quân, sao vậy?”
“Đông Hải xảy ra chuyện!” Kim Phi kể lại chuyện ở Đông Hải.
“Cướp biển đáng chết!”
Cửu công chúa nghe xong, tức giận siết chặt nắm đấm.
Kể từ khi Kim Phỉ nói với cô ây, nơi xa hàng chục nghìn dặm ở nước ngoài có loại lương thực một mẫu trồng được nghìn cân, Cửu công chúa đã mong chờ mang loại lương thực này đến Đại Khang.
Điều kiện tiên quyết để đạt được mục tiêu này là đóng được một con tàu lớn có thể vượt biển được hàng chục nghìn dặm.
Nên Cửu công chúa và Kim Phi rất coi trọng bến tàu của Hồng Đào Bình.
Kết quả là chiếc cần cẩu cần thiết cho bến tàu đã bị bọn cướp biển đánh chìm ngay sau khỉ vận chuyển ra Đông Hải.
“Không sao, nghe Mãn Thương nói cần cẩu thứ hai đã làm xong fôi, chỉ cần đưa tiếp một cái tới nữa là được.”
Kim Phỉ thấy Cửu công chúa tức giận, nhẹ giọng an ủi.
“Bây giờ, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.” Cửu công chúa chỉ đành gật đầu.
Cần cẩu làm bằng sắt lại chìm xuống đáy biển, với trình độ kỹ thuật hiện có của Đại Khang, thì việc vớt lên còn tốn nhiều công sức hơn là làm một cái mới.
Lúc này Mãn Thương đã ngủ, nhưng khỉ biết Kim Phi đang tìm mình, anh ta mặc quần áo đứng dậy ngay.
Lúc đỉ vào sân của Kim Phi, anh ta còn chưa mang giày xong.
“Vào đỉ, tiên sinh và điện hạ đang đợi ngài”
Lần này Châu Nhỉ Lân này cũng không ngăn cản.
Vừa rồi cô ấy đứng ở cửa trong sân cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Đại
Lưu.
Mãn Thương bước vào phòng, lễ phép cúi đầu chào Kim Phi và Cửu công chúa trước, sau đó hỏi: “Tiên sinh tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Ta nhớ Lân trước ngươi đã nói cần cẩu thứ hai đã làm xong phải không?1′ Kim Phi hỏi thẳng.
“Đúng vậy,” Mãn Thương gật đầu: “Lúc ta đến đây cũng sắp hoàn thành rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn mấy hôm trước đã xong”
“Vậy thì tốt rồi, ngày mai ngươi về một chuyến, lắp cần cẩu này lên thuyền đưa tới Đông Hải” Kim Phỉ nói.
“Cái này cũng đưa tới Đông Hải ư?” Mãn Thương sửng sốt một chút.
Hồng Đào Bình cần một chiếc cần cẩu, xưởng luyện gang của anh ta cũng cần.
Khỉ anh ta đến đây, các nữ học trò đang chuẩn bị đường ray rồi.
Nhưng Mãn Thương chưa bao giờ phản đối yêu cầu của Kim Phi.
Cũng không hề hỏi Kim Phi sao lại đưa cái cần cẩu thứ hai đến Đông Hải, chỉ sửng sốt một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Sau khi quay về, ta sẽ
giải thích chuyện ở đây cho Vũ Hồng, sáng mai ta sẽ về sớm.1′
Vạn Vũ Hồng là tỷ tỷ của Vạn Hạc Minh, đệ tử thứ ba của Kim Phi, nên tất nhiên Mãn Thương sẽ quan tâm tới cô ấy nhiều hơn.
Mãn Thương thật thà hơi chất phác, mà Vạn Vũ Hồng đối nhân xử thế lại hoạt bát hơn, vừa lúc bù đắp cho khuyết điểm này, cô ấy nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của Mãn Thương.
Xưởng luyện gang có cục diện như bây giờ, thì không thể thiếu công của Vạn Vũ Hồng.
Mãn Thương là người thật thà, Kim Phi nói gì làm đó, nhưng Kim Phi không thể không giải thích.
Nếu không, oán hận sẽ tích tụ theo thời gian cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nên Kim Phi gọi Mãn Thương tới nói hết thảy mọi việc ở Đòng Hải.
Mãn Thương nghe xong trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là sau khi trở về, anh ta cũng có thể đưa ra lời giải thích cho những người khác trong xưởng luyện gang.
Sau khi Mãn Thương rời đi, Kìm Phi cũng
không ngủ được nữa, trằn trọc trở mình trên giường.
“Phu quân, chàng đang suy nghĩ gì vậy?”
Cửu công chúa hỏi.
“Vũ Dương, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”
Kim Phỉ ngồi dậy nói: “Ta muốn đi Đông Hải một chuyến.”