Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đội thuyền của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải bị cướp biển tấn công, thủy quân không thể chối bỏ trách nhiệm.
Hơn nữa bến tàu còn cách thủy quân không xa.
Cũng không cần người khác nói, bản thân Trịnh Trì Viễn mỗi lần nhớ tới chuyện này luôn cảm thấy xấu hổ.
Đối mặt với lời trách móc của Kim Phỉ, anh ta cũng không kiếm cớ, mà đỏ mặt thí lễ với Kim Phỉ: “Quốc sư đại nhân, chuyện này là do thủy quân chúng ta không hoàn thành trách nhiệm, quốc sư đại nhân xử phạt thế nào, Trịnh Trì Viễn ta cũng nhận!”
Nếu như thuyền chở hàng bị đánh cướp là của những thương nhân khác thì dễ rồi, Trịnh Trì Viễn chỉ cần tùy tiện giải quyết qua loa lấy lệ là xong.
Nhưng Kim Phi nổi tiếng là luôn bênh vực người phe mình, dạo này y lại đang thuận buồm xuôi gió, lỡ như y muốn gây khó dễ, thật sự sẽ vô cùng rắc rối.
Thế nên lúc biết được Kim Phi muốn đích thân tới, Trịnh Trì Viễn không có ý định đối phó
qua loa lấy lệ với Kim Phi, mà đã chuẩn bị xong tỉnh thần để nhận phạt.
Anh ta chạy đến đón tiếp đầu tiên, cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt với Kim Phỉ.
Không thể không nói, Trịnh Trì Viễn đã cược đúng.
Nếu Trịnh Trì Viễn kiếm cớ, nói các loại nguyên nhân khách quan như bão táp gì đó để chối bỏ trách nhiệm, Kim Phi chắc chắn không thể tha cho anh ta.
Bây giờ thái độ chủ động thừa nhận sai lầm của anh ta, ngược lại khíêh trong lòng Kim Phi bớt giận không ít.
‘Trịnh đại nhân, sau này ta không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy.1′
Kim Phi liếc Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng trong lòng.
Kim Phỉ nói vậy, ý là chuyện này coi như bỏ qua rồi.
Thấy Kim Phi không muốn đáp lại mình lắm, anh ta chỉ trò chuyện thêm mấy câu rồi cáo từ rời đi.
Trịnh Trì Viễn này nhìn cao lớn thô kệch,
nhưng cũng khá tử tế chu đáo.”
Đường Tiểu Bắc cười nói.
“Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, anh ta nếu thật sự là một tên lỗ mãng, làm sao có thể ngồi vào vị trí này.”
Kim Phỉ nói: “Nhưng vùng phụ cận Đông Hải vẫn còn cướp biển hoạt động, thủy quân đúng là nên được chỉnh đốn lại kỹ càng một chút.”
“Không sai, lúc này mới giống khí phách của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thống soái binh mã thiên hạ!”
Đường Tiểu Bắc cười nói: “Không được thì đổi Trịnh Trì Viên đi là được!”
Kim Phỉ lười đáp lại lời trêu chọc của Đường Tiểu Bắc, quay đầu nhìn về phía bên tay phải.
Nơi đó chính là bến tàu lúc ấy xảy ra chuyện.
“Từ nơi này đến xưởng đóng tàu cũng không bao xa, đội thuyền lúc ấy tại sao không đỉ thẳng đến xưởng đóng tàu chú?” Đường Tiều Bắc hỏi.
“Lúc ấy trên biển có gió bão, còn đổ mưa to, đội thuyền không thể không đậu vào bến tàu
để tránh gió.” Kim Phi giải thích.
Đường Tiểu Bắc nghe vậy, khẽ thở dài.
Đội thuyền xuôi theo Trường Giang tiếp tục đì xuống, Kim Phỉ cũng bình tĩnh lại, giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía cửa biển.
Bên kia có một vài hòn đảo cát nhỏ khó thấy, nhưng Kim Phỉ biết, ngày sau nơi đó sẽ trở thành một thành phố.
Không biết là ảo giác hay là thật, Kim Phỉ cảm thấy đảo cát đã lớn hơn so với nửa năm trước.
Đảo cát lớn lên thành đảo Sùng Minh ở đờỉ trước, cần tốn thời gian cả ngàn năm, Kìm Phỉ lại nhìn một lúc nữa, rồi thu kính viễn vọng vào.
Đội thuyền xuôi theo dòng nước tiến vào biển lớn, sau đó các thủy thủ giương buồm, đi dọc theo vịnh về phía bắc.
Bọn họ thật may mắn, hôm nay đúng lúc có gió Đông Nam, trước khi trời tối đội thuyền đã tới trấn Ngư Khê.
“Đó chính là xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình sao?”
Bắc Thiên Tâm chỉ tòa nhà cao lớn ở phía xa mà hỏi
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Lần trước lúc y và Đường Tiểu Bắc đến, xưởng đóng tàu đổ nát đến mức thê thảm, hôm nay những lỗ thủng bên ngoài xưởng đóng tàu đêu đã được sửa xong, còn sơn mới lại, nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Bên ngoài xưởng đóng tàu có một con kênh nước sâu, thuyền đỉ biển sau khỉ được đóng xong, cần đi theo con kênh này để ra biển.
Cho nên bản thân xưởng đóng tàu cũng có thể coi là một bến tàu, Kim Phi ngồi trên chiếc thuyền lái thẳng vào bên trong xưởng đóng tàu.
Đám người Hồng Đào Bình, Hàn Phong chờ đã lâu, thấy Kim Phi xuống thuyền, vội vàng đón tiếp.
“Kim tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi!”
Hồng Đào Bình vừa gặp được Kim Phỉ đã kích động hỏi: “Cần cẩu đã được mang đến chưa?”
Nhận được nguồn vốn hỗ trợ của Kim Phỉ, hơn một tháng trước Hồng Đào Bình đã mua đủ nguyên liệu cần thiết để đóng thuyền đi biển, chỉ chờ cần cấu vào vị trí là bắt đầu làm việc ngay.
“Đương nhiên mang đến rồi!” Kim Phi chỉ
lâu thuyền sau lưng: “Chất đầy trên thuyền rồi.”
Hồng Đào Bình xoay người chạy lên trên thuyền.
“Tiên sinh, Hồng công tử luôn có dáng vẻ thế này, dửng dưng với mấy chuyện khác, nhưng vừa nghe đến việc có liên quan đến đóng thuyền là đứng ngồi không yên.”
Hàn Phong sợ Kim Phi tức giận, vội vàng giải thích thay cho Hồng Đào Bình.
Bản thân Kim Phi cũng là người biết lý lẽ, dĩ nhiên sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ này, xua tay hỏi: “Tìm được đám cướp biển kia chưa?”
“Vẩn chưa.” Hàn Phong lắc đầu: “Sau khi tấn công bến tàu, đám cướp biển kia đã mặc kệ gió bão mà tiến vào biển, sau đó thì biến mất.
Trịnh tướng quân gần đây gần như đã phái hết thuyền của thủy quân ra, tìm khắp xung quanh vùng biển, cũng không tìm được bóng dáng của bọn chúng. Đoán chừng là chúng sợ thủy quân và chúng ta trả thù, nên đã chạy đến Nam Hải hoặc Bắc Hải rồi.”
“Tiếp tục tìm, cho dù tìm tới chân trời góc biển, cũng phải tìm được bọn chúng!”
Kim Phi lạnh giọng nói.
“Vang!1’ Hàn Phong gật đầu.
Hồng Đào Bình đợi cần cẩu lâu lắm rồi, không muốn trì hoãn thêm một phút nào nữa, buổi tối hôm đó anh ta thắp mấy hàng đèn lồng ngay tại xưởng đóng tàu, sắp xếp công nhân dỡ hàng.
ữân cấu là một ròng rọc kéo tay, các bộ phận máy móc dều đã được chế tạo xong ở xưởng chế luyện làng Tây Hà, đường ray của xưởng đóng tàu cũng đã thiết kế xong, chỉ cần ráp lại là được.
Dưới sự chỉ đạo của Kỉm Phỉ, tốn hết sáu ngày, cuối cùng cũng lắp ráp thành công.
Ròng rọc kéo tay ở kiếp trước khởi động bằng máy điện, Đại Khang không có máy điện, Kim Phỉ chỉ có thể chế tạo cò quay, dùng sức người thay cho máy điện.
Mặc dù tốc độ nâng và di chuyển không có cách nào so sánh với máy điện, nhưng cũng có thể sử dụng bình thường.
Sau đó Kim Phi bảo Hàn Phong tìm đến một chiếc thuyền ba tầng cũ nát để kiểm tra, ngay trước mặt công nhân ở xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình, ròng rọc kéo tay đã kéo thuyền lên dễ như trở bàn tay.
Mặc dù trước kia Kim Phi đã giảng giải cặn kẽ về nguyên lý của ròng rọc kéo tay cho Hồng Đào Bình, nhưng chưa thấy người thật việc thật, trong lòng anh ta vẫn luôn có chút hoài nghi.
Nhưng lúc này đã thấy tận mắt sức mạnh của ròng rọc kéo tay, tất cả nghi ngờ trong lòng anh ta đều tan biến!
“Có loại cần cẩu này, ta chắc chắn có thể làm ra chiếc thuyền đi biển có thề đi xa được cho tiên sinh!”
Hồng Đào Bình kỉnh ngạc xong, vỗ ngực bảo đảm
“Ta chờ ngày đó.” Kim Phỉ cũng cười.
Đại Khang hôm nay yên bình cả trong lẫn ngoài, đợi sau vài năm giảm thuế, người dân sẽ phục hồi lại, đến lúc đó sẽ tiến vào giai đoạn tăng trưởng dân số, cần nhiều lương thực hơn.
Sau khỉ có thuyền đi biển có thể đi xa được, y cũng có thể đi xa tìm các loại cây trồng có năng suất cao như khoai tây, bắp ngô, bí ngô để nuôi được nhiều người dân hơn.
“Tiên sinh, cảnh tượng nâng thuyền lên lúc nãy, hẳn chưa phải là cực hạn của ròng rọc kéo tay đúng không?”
Hồng Đào Bình hỏi: “Ròng rọc kéo tay có
thể kéo vật nặng nhất là bao nhiêu?”
“Thuyền giống như chiếc vừa rồi, cũng có thể kéo lên tầm ba hoặc bốn chiếc.”
Kim Phỉ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Dĩ nhiên, nếu như cần thiết, kéo năm chiếc lên cũng không phải vấn đề lớn, cơ mà nếu không phải lúc bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên vượt quá cân nặng tối đa nó có thể chịu, nếu không sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của nó.”
“Có thể kéo năm chiếc thuyền lên hả?”

Advertisement
';
Advertisement