“Tại sao sắt không thể đóng thuyền được?”
Kim Phỉ cười nói: “Nồi sắt ném vào trong nước vẫn có thể nổi lên đó thôi?”
“Nồi sắt là nguyên một khôX nước không thấm qua được nên chắc chắn là sẽ nổi rồi, nhưng tiên sinh, ngài có thể làm ra cái nồi sắt to như cái thuyền sao?” Hồng Đào Bình hỏi lại: “Hoặc là, tiên sinh, ngài có thể làm ra một khối sắt to như con thuyền được sao?”
“Không thể, ít nhất trước mắt vẫn chưa thể” Kim Phi lắc đầu: “Nhưng thuyền gỗ chẳng lẽ là một khối gỗ làm thành sao?”
“Cái đó…” Hồng Đào Bình ngây người.
Đúng là thế thật, thuyền gỗ cũng là được ghép lại những tấm ván gỗ.
Nếu ván gỗ có thể, tại sao ván sắt lại không?
Chẳng qua là sản lượng sắt của Đại Khang quá thấp, dao phay, cái cuốc cái cày trong nhà dân chúng cũng là đồ gia truyền, chẳng ai nghĩ tới chuyện dùng sắt đóng thuyền.
“Tiên sinh, dùng sắt để đóng thuyền, chắc là cần rất nhiều sắt nhỉ?”
“Hồng công tử đã quên mất ta làm nghề gì rồi sao?” Kim Phỉ cười nói: “Không giấu giếm gì ngươi, ta đã phái người đì tìm mỏ sắt ở vùng Huy Tô. Hàm lượng sắt ở đây rất phong phú, khai thác một ít ra là đã có thể đóng được vô số thuyền rồi!”
Sắt là một trong những nguyên liệu không thể thiếu để phát triển công nghiệp. Ban đầu Khánh Hâm Nghiêu đã đồng ý để Kim Phỉ tự do thăm dò khoáng sản ở Xuyên Thục, thế là Kim Phi bắt đầu sắp xếp người đi tìm các loại khoáng sản.
Kim Phi là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, sự phân bố của tài nguyên là đề thỉ bắt buộc từ năm trung học cơ sở, nên y đã thuộc lòng từ lâu rồi.
Nhưng mà lúc ây, Kim Phi lại không có quyền khai thác vàng, bạc, đồng, thiếc hay các loại khoáng sản, có tìm ra thì cũng phải báo lên triều đình.
Với địa vị của y lúc đó, chẳng khác gì đang làm không công cho người khác cả.
Cho nên dù biết rõ các vùng Phàn Chỉ Hoa ở Xuyên Thục và huyện Vũ Dương thái ấp của Cửu công chúa đều có các quặng sắt cỡ lớn, nhưng Kim Phi không nói, chỉ chuẩn bị đến khỉ
thời cơ chín chín muồi rồi tính tiếp.
Bây giờ, y đã là quốc sư đương triều, lại là con rể và Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Hoàng đế, quyền lực của y ở Đại Khang này như mặt trời buổi ban trưa, sẽ không ai có thể ngăn y khai thác được nữa.
Trong kế hoạch của Kim Phi, lần này y về Xuyên Thục là để xử lý cho xong việc của đập Đô Giang, rồi bắt tay vào sắp xếp người đi khai thác khoáng sản, vừa hay lại có thể giải qua được vấn đê công việc của một số bộ phận dân chúng.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện cướp biển, Kim Phi chỉ có thể lùi chuyện khai thác khoáng sản lại, tới Đông Hải để giải quyết chuyện xưởng đóng tàu.
Nhưng trước khi rời đi, y đã dặn dò Mãn Thương chế tạo công cụ khai thác trước, đồng thời cũng đã sắp xếp người mà Cửu công chúa chuẩn bị, đến khi Kim Phỉ trở lại là đã có thể bắt đầu khởi công luôn.
Vì tính cách của mình nên khi làm việc hay nói chuyện, Kim Phỉ vẫn rất luôn tùy hứng, điều này lại khiến cho Hồng Đào Bình hơi xem thường thân phận của Kim Phi, nghĩ rằng Kim Phi cũng như anh ta, chỉ là một người thợ thủ
công say mê đóng thuyền.
Sau khi nghe Kim Phi giải thích, Hồng Đào Bình lúc này mới như sục tỉnh lại, Kim Phi không chỉ là một thợ thủ công cao siêu biết vẽ, mà y còn là một người có quyền thế ngập trời trong triều dinh.
Hồng Đào Bình nghĩ tới đó, giọng điệu cũng nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn nói như trước: “Cho dù tiên sinh có đủ quặng sắt để đóng thuyền, việc bịt kín các tấm gỗ và tấm sắt sẽ rất khác nhau. Đóng loại thuyền khác nhau thì sẽ cần loại gỗ khác nhau, cách để chống thấm nước cũng khác nhau. Sắt cứng như vậy, ta không chắc cách làm với ván gỗ có thể cho ra một con thuyền sắt hay không.”
“Đây đúng là một vấn dề, bây giờ ta cũng đang nghĩ cách.”
Kim Phỉ gật đầu rồi tiếp tục nói: “Có cao nhân từng nói với ta, cách đất liền mấy chục dặm ngoài kia, có một loài cây tên là cao su, nhựa của nó sau khi đông đặc lại có thể dùng làm lớp lót. Lớp lót này có thể dùng để ghép các tấm sắt lại với nhau, giải quyết vấn đề thấm nước.”
“Vì vậy, ta cần ngươi chế tạo ra những con thuyền đi biển càng sớm càng tốt, đi ra ngoài
kia, đưa hạt giống của loài cây đó về. Tới lúc đó, chúng ta sẽ có thể chế tạo ra những con thuyền to hơn nữa, chắc chắn hơn nữa, rồi đi ra ngoài đại dương xem nó có điểm tận cùng hay không!”
Thật ra có rất nhiều cách để chống những mối hàn của sắt bị rỉ, nhưng để khuyến khích Hồng Đào Bình, Kim Phỉ không chỉ ra những cách kia.
Đóng thuyền là việc mà Hồng Đào Bình yêu thích nhất, đi xa cũng là ước mơ của anh ta.
Nghe Kim Phi nói vậy, hơi thở của Hồng Đào Bình cũng nặng nề hơn, anh ta vỗ ngực cam đoan: “Tiên sinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức tạo ra một thuyền đi trên biển nhanh nhất có thể cho ngài!”
“Ta tin tưởng năng lực của Hồng công tử!”
Kim Phi vỗ vai anh ta rồi nói: “Ngươi cần gì thì cứ nói cho người của ta. ơân tiền có tiền, cần người có người, cần cái gì thì có cái đó!”
“Đa tạ tiên sinh!”
Hồng Đào Bình lại càng thêm phấn khích hơn.
Anh ta từ nhỏ đã rất thích đóng thuyền, cũng có tài năng, nhưng trước đây, khi cha anh
ta còn sống, bao nhiêu ý tưởng của anh ta đêu bị người cha này gạt bỏ.
Không phải vì những thiết kế của Hồng Đào Bình không tốt, mà là do cha của anh ta phải nuôi rất nhiều người trong nhà họ Hồng, lúc nào cũng phải tính toán chi phí và lợi nhuận.
Thiết kế của Hồng Đào Bình chú trọng vào tính thực dụng và vẻ bề ngoài, không chú trọng nhiều về chỉ phí, nên lần nào cũng bị từ chối.
Chuyện này đã khiến Hồng Đào Bình luôn có cảm giác tay chân lúc nào cũng bị trói lại.
Bây giờ đã tốt hơn rồi, sau khi nhà họ Hồng sa sút, những người kia đều đã tan đàn xẻ nghé, một số người thậm chí còn tránh mặt Hồng Đào Bình.
Với hành động này của họ, Hồng Đào Bình tất nhiên cũng sẽ không nhớ tới tình cũ nữa.
Sau khi anh ta đi theo Kim Phi, có rất nhiều người muốn nương tựa vào anh ta, muốn kiếm một chức quan trong bến tàu, nhưng tất cả đều bị Hồng Đào Bình đuổi đi.
Hiện tại anh ta chẳng cần quan tâm tới vấn đề về chỉ phí, cũng chẳng cần quan tâm tới đám người kia, chỉ cần tập trung vào đóng thuyền là được.
Những ngày thế này chính là mơ ước của Hồng Đào Bình trước đây.
“Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn cũng sẽ cố gắng hết sức hợp tác với Hồng công tử!”
Hàn Phong thấy Kim Phi rất quan tâm tới chuyện này nên cũng cam đoan theo.
“Lão Hàn, trước khỉ ta tới đây, tẩu tẩu còn cố ý tìm tới ta để phàn nàn, nói ta phải đưa ngươi về. Ta cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa Đại Cường tới đây.”
Kim Phỉ nói: “Lát nữa ngươi bàn giao công việc với Đại Cường là có thể rời đi được rồi”
Đường Tiểu Bắc đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thầm bĩu môi.
Vợ của Hàn Phong là Thạch Lăng Vân đang đi cùng Trương Lương đến thành Du Quan, sao có thể tìm Kim Phi nói chuyện được chứ?
Đường Tiểu Bắc còn biết được Thạch Lăng Vân đang đi đâu, Hàn Phong chắc chắn càng biết rõ.
Nhưng Hàn Phong vẫn chưa ngốc tới nỗi vạch trần Kim Phi ngay tại đây, anh ta đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ! Ngày mai ta sẽ giao hết cho Đại Cường”
Anh ta biết rằng Kim Phi làm vậy là có việc khác muốn giao cho mình.
“Đừng để ngày mai. Không phải bên này bây giờ không có việc gì sao? Đại Lưu, sai người đi tìm Đại Cường tới đây, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.”
Kim Phỉ lại quay sang Hồng Đào Bình rồi nói: “Hồng công tử, nếu không có việc gì nữa thì ta về trước nhé?”
“Tiên sinh cứ đi trước đi!” Hồng Đào Bình khoát tay nói: “Ròng rọc kéo tay đã treo lên rồi, xưởng đóng tàu không còn việc gì nữa đâu.”
Kim Phỉ gật đầu, rồi cùng Đường Tiểu Bắc và Hàn Phong trở lại chỗ của mình.
Lúc họ về tới nơi thì Đại Lưu đã gọi Đại Cường tới.
Khỉ Khánh Mộ Lam bị thổ phỉ bao vây ở núỉ Ngũ Lang, Đại Cường chính là thợ săn đã dẫn đường cho Kim Phi đi cứu viện.
Sau này tiêu cục Trấn Viễn chiêu mộ thêm người, Đại Cường cũng thuận lợi vượt qua bài kiểm tra, sau đó nhờ vào việc anh ta thể hiện tốt trong trận chiến tiêu diệt thổ phỉ và dốc Đại Mãng nên được Trương Lương thăng chức lên làm đại đội trưởng.
Bây giờ anh ta đã cưới một cô nương ở làng Tây Hà, đón mẹ và em trai em gái đến làng Tây Hà, coi như định cư ở đây luôn, anh ta cũng nhận được sự nhất trí và tin tưởng của Kim Phi và Trương Lương.