Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu, tốc độ phát triển của Kim Phi quá nhanh, dưới trướng luôn thiếu nhân tài.
Mặc dù Hàn Phong không biết chữ nhưng khả năng tư duy tỉ mỉ khiến anh ta trở thành một trong số ít trợ thủ đắc lực của Kim Phi.
Trước đây, tình hình ở Đông Hải không ổn định, cần một người đáng tin cậy để phụ trách, nhưng bây giờ xưởng đóng tàu đã được xây dựng, mọì thứ đang đi đúng hướng, nếu để Hàn Phong ở lại đây thì không cần thiết.
Cho nên trước khi Kim Phi đến đã điều chuyển anh ta về Xuyên Thục, để Đại Cường phụ trách Đông Hải.
Tuy nhiên, Kim Phi vẫn rất coi trọng việc đóng tàu, không chỉ để Đại Cường đưa một đại đội đến, mà còn trang bị cho đơn vị ba khinh khí cầu để đề phòng những tình huống bất trắc.
“Đại Cường, sau này xưởng đóng tàu sẽ giao cho ngươi.”
Kim Phỉ nhìn Đại Cường: “Đừng lo những chuyện khác, trách nhiệm duy nhất của ngươi là bảo vệ xưởng đóng tàu và an toàn của Hồng công tử, ngươi có thể làm được không?”
“Tiên sinh yên tâm, chỉ cần trong đại đội 3 vẫn còn một người còn sống, bọn ta sẽ không để kẻ địch phá hủy xưởng đóng tàu!”
Đại Cường ưỡn ngực trả lời.
Phó đại đội trưởng cùng vài phó trung đội trưởng cũng vội vàng lên tiếng bảo đảm.
Đây cũng là lý do Kim Phi chọn Đại Cường đến Đông Hải.
Mặc dù đầu óc của Đại Cường không lỉnh hoạt như đám Hàn Phong và Hầu Tử, nhưng anh ta rất trung thành và nghe lời.
Mọi mệnh lệnh mà Trương Lương đưa ra cho anh ta đều được thực hiện thành công mà không hề thất bại.
Khi còn là trung độỉ trưởng, Trương Lương đã nhờ anh ta dẫn người đi chặn một nhóm thổ phỉ trên đường núi.
Theo thông tin tình báo, nhóm thổ phỉ nhiều nhất chỉ có một trăm người, nhưng khi Đại Cường dẫn người đến lại phát hiện nhóm thổ phỉ này đã hợp nhất với một nhóm thổ phỉ khác, số lượng đã tăng gấp ba lần.
Khỉ đó, địa hình phục kích của Đại Cường không thuận lợi, nhưng anh ta không rút lui, cũng không buông tha bọn thổ phỉ. Thay vào
đó, anh ta dẫn một đội lính chặn quân địch trên đường núi, trì hoãn chúng cho đến khi lực lượng chủ lực đến.
Khi hết tên hạng nặng, họ sử dụng nỏ tay, khi hết tên nỏ tay, họ liều mình chiến đấu tay đôi.
Dù chỉ còn lại một phần ba trung đội nhưng họ không bao giờ bỏ cuộc.
Bây giờ nếu muốn làm đại đội trưởng trong tiêu cục cũng phải biết ít nhất năm trăm chữ, Đại Cường chỉ biết 300 chữ, theo lý thuyết là anh ta không đủ tư cách làm đại đội trưởng, nhưng vì trận chỉến đó, Trương Lương đã chú ý tới anh ta, được thăng chức đặc biệt, cho phép anh ta học năm trăm chữ trong một năm.
Tướng quân có thể ảnh hưởng đến toàn đội, dưới sự lãnh đạo của Đại Cường, Kim Phi tin rằng nếu kẻ thù thực sự đến, đại đội 3 có thể thực sự chiến đấu đến người cuối cùng mà không rút lui.
Tiếp theo, Hàn Phong dẫn Đại Cường đỉ bàn giao công tác bảo vệ, Kim Phi và Hồng Đào Bình cùng nhau thử nghiệm ròng rọc kéo tay, nhân tiện thảo luận ý tưởng đóng tàu mới.
Phải nói rằng Hồng Đào Bình quả thực có tài đóng tàu, nhanh chóng nắm bắt được nhiều
khái niệm.
Vốn dĩ Kim Phi nghĩ rằng sẽ mất ít nhất một tháng để giải thích xong, nhưng Hồng Đào Bình chỉ mất chưa đầy mười ngày để học mọi thứ. Anh ta thậm chí còn có thể tạo ra một mô hình tàu trong thời gian rảnh rỗi.
Do hạn chế về thời gian, mô hình con tàu hơi thô, nhưng cấu trúc cơ bản khớp chính xác với những gì Kim Phỉ đã vẽ trên bản thiết kế.
Sau nhiều ngày thử nghiệm, ròng rọc kéo tay đã được xác nhận là hoạt động bình thường mà không gặp vấn đề gì.
Điều này có nghĩa là hai mục tiêu của Kim Phi khi đến Đông Hải về cơ bản đã hoàn thành, đã đến lúc y phải quay trở lại
Gần đây Đường Tiểu Bắc hoàn toàn bị ám ảnh bởi việc câu cá, trong khoảng thời gian này khỉ Kim Phi và Hồng Đào Bình bận rộn, mỗi ngày cô ấy đều dẫn theo một vài nữ nhân viên hộ tống ra biển đi câu cá.
Không biết là do may mắn hay do thật sự có kỹ thuật, thu hoạch gần đây của cô ấy khá đáng kể và chưa lần nào phải trở về tay không.
Biết Kim Phỉ sắp rời đi, cô ấy còn cảm thấy không nỡ rời xa.
Tuy nhiên, cô ấy cũng biết chuyện của Kim Phi rất quan trọng, vì vậy không làm ầm ĩ bảo muốn ở lại, mà chỉ phàn nàn trong bữa ăn: “Sớm biết Hồng công tử học nhanh như vậy thì đã không để Lão Hàn đi trước, trên đường cùng nhau trở về sẽ náo nhiệt hơn rồi.”
Việc bàn giao giữa Hàn Phong và Đại Cường diễn ra rất thuận lợi, bọn họ đã trở về từ mười ngày trước.
“Muội muốn dẫn A Trúc đi câu cá đúng không?”
Kim Phỉ nhướng mày hỏi.
Trên đường đến Đông Hải, Đường Tiểu Bắc đã mấy lần gọi Kim Phỉ, mời y đi câu cá cùng. Tuy nhiên lúc ấy Kim Phi đang bận vẽ sơ đồ và biên soạn tài liệu giảng dạy nên mỗi lần y chỉ có thể ở bên cô ấy một lúc rồi rời đi.
Lúc ở trên thuyền thì cô ấy vẫn ổn do có Bắc Thiên Tâm bầu bạn cùng.
Nhưng khỉ đến Đông Hải, Bắc Thiên Tâm vì bảo vệ Kim Phỉ nên không muốn ra biển cùng cô ây, cho nên Đường Tiểu Bắc đã nhờ Kim Phỉ tìm người đi cùng mình.
Lúc đó Kim Phi đang xây dựng mô hình với Hồng Đào Bình, sao có thể quan tâm mấy
chuyện như thế được, vì vậy đã ném vấn dề này cho Hàn Phong.
A Trúc tình cờ thích câu cá, cho nên Hàn Phong giao cô ấy cho Đường Tiểu Bắc.
Mai, Lan, Trúc, Cúc lúc đầu là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam, sau đó Kim Phi cần nhân lực nên đã giữ A Lan, A Trúc và A Cúc lại, để họ chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho những nhân sự quan trọng.
A Trúc hiện là đội trưởng đội cận vệ của Hàn Phong.
Sau khi theo Hàn Phong ở Đông Hải lâu như vậy, cô ấy cũng học câu cá, kỹ năng câu cá cũng không tệ.
Kể từ khi cô ấy gia nhập đội câu cá của Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc bắt được càng ngày càng nhiều cá.
Sau khỉ trở về, Đường Tiểu Bắc hết lời khen ngợi kỹ năng câu cá của A Trúc.
A Trúc đi theo Hàn Phong trở về, điều này làm cho Đường Tiểu Bắc vô cùng tiếc nuối.
Đường Tiểu Bắc bị nhìn thấu suy nghĩ, cũng không xấu hố mà nháy mắt với Kim Phi: “Tướng công, hay chúng ta thương lượng chút di?”
“Nói đi!” Kim Phi lập tức cảnh giác.
Một khi Đường Tiểu Bắc ném cho y ánh mắt nịnh nọt như này chuyện cô ấy yêu cầu nhất định sẽ không đơn giản.
“Khi trở về hãy tìm một đội trưởng mới cho đội cận vệ của Lão Hàn và điều A Trúc qua cho ta nhé.”
Đường Tiểu Bắc khoác lấy cánh tay Kim Phi hỏi.
“A Trúc đỉ theo Lão Hàn rất ổn. Đột nhiên điều cô ấy qua cho muội, như vậy không phải là trái quy định sao?” Kim Phỉ cau mày hỏi: “Hơn nữa, A Trúc có bằng lòng không?”
“Cô ấy bằng lòng mà, ta đã hỏi rồi” Đường Tiểu Bắc vội vàng gật đầu.
“Muội không nghiện đấy chú?” Giọng điệu của Kim Phi trở nên nghiêm túc.
Câu cá là một hoạt động tuyệt vời để thư giãn, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, nghiện lại càng không.
Kiếp trước, y có một đồng nghiệp rất nghiện câu cá. Dù có tan làm muộn đến đâu, anh ta vẫn phải ra bờ sông câu cá một lát.
Sau đó chuyển sang câu cá suốt đêm rồi tiếp tục làm việc vào ban ngày. Anh ta mỗi ngày
sẽ ngủ bù trong giờ nghỉ trưa.
Nếu một hoặc hai ngày không phải là vấn đề lớn, nhưng đồng nghiệp đó cứ vàỉ ngày lại như vậy, công việc của anh ta bắt đầu thường xuyên bị lỗi.
Thương hội Kim Xuyên có rất ít trạm ở Đông Hải, Đường Tiểu Bắc đi cùng y, cũng không có nhiều việc, cho nên Kim Phi không phản đối việc câu cá của Đường Tiểu Bắc, nhưng nghiện thì khác.
“Trong lòng ta tự biết chừng mực mà, sau khi trở về ta sẽ không câu cá nữa.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Vả lại ta cũng phải cần cận vệ, tính tình của A Trúc lại hợp với ta, chàng cứ giao cô ấy cho ta, điều A Lan cho Lão Hàn là được?”
“A Lan sẽ nghĩ sao đây?” Kỉm Phi hỏi: “Chúng ta không thể vì chuyện này mà khiến cô ấy cảm thấy muội chê cô ấy, khiến người ta cảm thấy bị tổn thương được.”
“Ta làm việc mà tướng công còn lo lắng sao?” Đường Tiểu Bắc nói: “Bên A Lan đảm bảo không có vấn đê gì.”
“Nếu muội đã suy nghĩ kĩ rồi thì sao còn hỏi ta làm gì?”
Kim Phi liếc nhìn Đường Tiểu Bắc: “Chờ đến khỉ quay về thì muội có thể tự mình bàn bạc với Lão Hàn, nếu anh ta đồng ý thì ta cũng không có ý kiến.”
“Cảm ơn tướng công!”
Đường Tiểu Bắc vừa định hôn Kim Phỉ, tiếng Đại Lưu gõ cửa truyền đến.
“Tiên sinh, đã tìm thấy những tên cướp biển đó, chúng đã cấu kết với bọn quỷ tóc vàng!”

Advertisement
';
Advertisement