LÚC này, Cửu công chúa theo Ngụy Vô Nhai tới một gian phòng trống.
Thấy lựu đạn, Thấm Nhi không kịp suy nghĩ gì cả, giơ tay đóng sập cửa phòng, sau đó dùng vai ghì chặt lại, một tay kéo chốt cửa.
Nhưng cô ấy không kịp chốt cửa lại, lựu đạn đã nổ rồi.
Khỉ hai cột khói bay lên trời cũng là lúc vụ nổ diễn ra.
Thấm Nhỉ đang giữ cửa bị đánh bay tới bức tường phía sau của gian phòng.
Cũng may Thấm Nhi biết võ công, hai chân Lân lượt đạp và tường, vững vàng đáp xuống đất.
Vì có cửa phòng cản lại, Cửu công chúa và Ngụy Vô Nhai trong phòng không hề bị thương, nhưng những người ở ngoài lại lâm vào cảnh khốn cùng.
Ngoài sân biến thành một mớ hỗn độn, tiếng kêu gào thảm thiết thay nhau vang lên.
“Hạ Nhi tỷ!”
Cửu còng chúa phát hiện Quan Hạ Nhi chưa kịp vào phòng, vội vàng xách váy chạy vọt
ra sân.
“Điện hạ!”
Châu Nhỉ không kịp tới xem Thấm Nhỉ, vội vàng đuổi theo.
Thấm Nhỉ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vội vàng đuổi theo.
Thấy Châu Nhi đã kéo được Cửu công chúa, Thấm Nhi lại tung người nhảy lên tường rào.
Lựu đạn được ném từ phía sau tường rào này vào trong sân.
Lúc này, bên ngoài tường rào, có một nhân viên hộ tống đang lật đật bỏ trốn.
Thật ra, vừa rồi Thấm Nhi nhảy lên nóc nhà đã thấy một nhân viên hộ tống đứng ở phía sau tường rào.
Nhưng phía sau tường rào là đường mòn, bình thường người đến người đi rất nhiều, nhân viên hộ tống lại cắm mặt đi nên Thấm Nhỉ cũng không nghĩ nhiều.
Ai ngờ người này lại ném lựu đạn vào trong sân chú?
Thấm Nhỉ gỡ cung nỏ bên hông xuống, nhắm ngay cổ đối phương.
Ban đau Thấm Nhi vốn định bóp cò, nhưng cô ấy lại cất nỏ đỉ, tung người nhảy tới.
Nhân viên hộ tống nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, vô thức quay người lại.
Còn chưa kịp thấy gì đã bị Thấm Nhi đập một phát vào gáy, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Thấm Nhỉ xách đai lưng của nhân viên hộ tống, rồi lại nhảy qua tường rào.
“Đây chính là người đã ném lựu đạn!”
Thấm Nhỉ ném nhân viên hộ tống xuống đất, cô ấy không xuống theo mà lại trèo lên nóc này, cẩn thận phòng bị.
Trong sân, Quan Hạ Nhi nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Nhờ có A Liên kịp thời xông tới nên Quan Hạ Nhi không bị thương, chỉ cảm thấy taỉ hơi ù.
Nhưng A Liên bị mảnh lựu đạn ghim vào đùi, máu chảy ra không ngừng.
Còn có một số nhân viên hộ tống và cận vệ của Cửu công chúa đứng khá gần lựu đạn cũng đêu bị nổ tung.
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Cửu công chúa tiến tới, sốt ruột hỏi.
“Ta không sao!” Quan Hạ Nhỉ nhìn bụng
Cửu công chúa: “Còn muội thì sao? Đứa bé có sao không?”
/zVừa rồi ta ở trong nhà, không sao cả!” Cửu công chúa vội vàng xua tay.
Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Lúc này, Quan Hạ Nhỉ mới thở phào nhẹ nhõm: Vậy muội nhanh chóng vào nhà đi, ta xử lý xong chuyện này sẽ đưa muội trở về!”
“Tỷ tỷ, ta ở đây với tỷ được không?” Cửu công chúa lo rằng Quan Hạ Nhi xử lý không tốt.
“Không cần đâu, muội không tiện, vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng tới đứa bé nữa!”
Quan Hạ Nhi xua tay, ra hiệu bảo Châu Nhỉ đưa Cửu công chúa vào nhà.
“Tỷ tỷ, vậy tỷ cũng cẩn thận một chút.”
Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi đã quyết tâm, bèn dựa vào người Châu Nhi đỉ vào nhà.
Sau khỉ vụ nổ xảy ra, đội tuần tra trong làng nhanh chóng tới đây.
Tiếp đó là Tiểu Ngọc phụ trách tình báo.
Cô ấy vốn định tới nhà Kim Phỉ báo cáo tình hình với Quan Hạ Nhi, lúc đỉ ngang qua phòng y tế gần đó đã phát hiện vụ nổ nên nhanh
chóng chạy tới đây.
Thấy Quan Hạ Nhi ở đây lại thấy tình hình trong sân, Tiểu Ngọc bị dọa sợ hết hồn.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
“Ta không sao, mũi tên lệnh vừa rồi là sao?” Quan Hạ Nhỉ hỏi.
“Ta đang định tới báo cáo với tẩu tẩu đây” Tiểu Ngọc nói: “Mấy tên thích khách vừa nãy trà trộn vào trong làng bị đội tuần tra phía Tây và Bắc làng bắt gặp nên quay ra đánh nhau nhưng phu nhân cứ yên tâm, đội tuần tra đã bao vây thích khách, có thể bắt giữ được bọn họ nhanh thôi”
“Thích khách?” Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: “Nếu bắt được thì phải hỏi cho rõ là ai phái bọn họ tới!”
“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó hỏỉ: “Phu nhân, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người đứng ngoài tường rào ném hai quả lựu đạn vào đây”
Quan Hạ Nhi chỉ vào nhân viên hộ tống bị Thấm Nhi ném vào trong sân: “Chính là hắn làm, cô dẫn về hỏi rõ tại sao lại phản bội”
‘Vâng!” Tiểu Ngọc ngoắctay, ra hiệu cho haỉ thành viên đội Chung Minh tiến lên, trói tên
nhân viên hộ tống đứng dậy.
Sau đó, cô ấy nhìn Quan Hạ Nhi: “Phu Nhân, để ta đưa người và điện hạ trở về, thích khách chưa bị bắt, ở đây không an toàn.”
Phòng y tế chỉ là một gian phòng đơn giản, trong vụ nổ vừa rồi, tưởng rào phía nam đã bị sập một đoạn lớn, thật sự rất không an toàn.
Ban đầu, lúc Kim Phi thiết kế tứ hợp viện đã cân nhắc tới vâh đề an toàn, vách tường dều được làm dày thêm, xung quanh còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ngoại trừ nhà kho phía sau núi, sân của Kim Phi chính là nơi an toàn nhất làng Tây Hà.
“Được!”
Từ sau khi thổ phỉ vào làng, tính cách của Quan Hạ Nhì đã thay đổi rất nhiều.
Lúc không có việc gì trong làng, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ dịu dàng như trước đây, lúc có chuyện xảy ra, Quan Hạ Nhỉ lại hoàn toàn thay đổi.
Biết mình ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn lãng phí thêm nhiều nhân lực bảo vệ mình, Quan Hạ Nhi gật đầu: “Dần Ngụy tiên sinh và Lão Đàm cùng đi.”
Ngoài việc khám bệnh ở phòng y tế ra,
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành nghiên cứu phương pháp ghép hạt và cây ăn quả theo yêu cầu của Kim Phỉ.
Thành quả của kỹ thuật ghép hạt còn chưa được kiềm chứng, nhưng kỹ thuật ghép cây hai người nghiên cứu dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi đã được phổ biến rộng rãi ở trong làng.
Hai người này cũng được coi là nhân tài mà Kim Phi trọng dụng, Quan Hạ Nhi không dám để bọn họ ở lại phòng y tế.
Tiểu Ngọc dẫn đội tuần tra vây xung quanh Hạ Nhi và Cửu công chúa ở giữa, nhanh chóng trở lại tứ hợp viện.
Quan Hạ Nhi đang định bảo Cửu công chúa đi nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa lại có người quấy rầy: “Dừng lại!”
Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy một cô gái quơ tờ giấy trong tay hét với Tiểu Ngọc: “Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
“Cô ấy là trợ thủ của ta, để cô ấy vào đây!”
Tiểu Ngọc ra hiệu cho nhân viên hộ tống canh cửa cho cô gái vào: “Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
“Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cô gái vô cùng hoảng sợ, đưa tờ giấy trong tay ra: “Đây là tin người nuôi bồ câu vừa nhận được, là tin từ Giang Nam…”
“Chuyện gì mà gấp vậy?”
Tiểu Ngọc cau mày nhận lấy tờ giấy.
Một lát sau, vẻ mặt Tiểu Ngọc cũng dần trở nên nghiêm trọng, hai tay run lên bần bật.
“Tiểu Ngọc, sao vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi.
Cửu công chúa cũng cau mày nhìn qua.
Nếu không quen biết Tiểu Ngọc, sợ rằng cô ấy đã sai Châu Nhi cướp lấy tờ giấy rồi.
“Phu nhân, tiên sinh ngài ấy…”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa rơi nước mắt.
Cô ấy nhìn xung quanh, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, điện hạ, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Nội dung trong tờ giấy vô cùng quan trọng, trong sân lại có nhiều tai mắt, cô ấy không dám nói ở đây.
Quan Hạ Nhỉ nhận ra có điều gì đó không đúng, bèn kéo Tiểu Ngọc vào thư phòng.
Cửu công chúa cũng dân Thấm Nhi và Châu Nhi đi theo.