Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Vào thư phòng, Quan Hạ Nhỉ lập tức nhận lấy tờ giấy từ trong tay Tiểu Ngọc.
Sau một thời gian dài học lớp xóa mù chữ, cô đã biết không ít chữ.
Cửu công chúa cũng tiến lại gần.
Chỉ vừa đọc được hai dòng, hai người không hẹn mà cùng che miệng.
Các quyền quý giết chết bồ câu đưa thư của bến thuyền và thủy quân, cũng giết chết bồ câu đưa thư của các gia đình giàu có xung quanh bến thuyền, nhưng Đại Cường đã phái một đội kỵ binh cưỡi ngựa chạy thẳng đến Giang Nam, tìm được trụ sở gần đó của thương hội, truyền tin tức về Kim Xuyên.
“Tờ giấy này đến từ đâu?”
Quan Hạ Nhi đập tờ giấy xuống bàn, tức giận nhìn chằm chằm trợ thủ của Tiểu Ngọc: “Ngươi có ý gì, vì sao lại tung tin sai sự thật về đương gia!”
“Phu nhân, trên tờ giấy có tiếng lóng bọn ta thường dụng, ta đã đối chiếu lại, không hề sai…”
Trợ thủ nhỏ giọng nói: “Nếu phu nhân không tin, có thể phái người đi kiểm tra lại.”
Tiểu Ngọc cầm giấy lên, nhìn vào góc phải phía dưới.
Góc phải phía dưới tờ giấy có một dãy kí hiệu nhỏ và hai chữ ất mão, nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.
“Phu nhân, đây chính là tiếng lóng của Đại Cường.”
Tiểu Ngọc nghẹn ngào gật đầu xác nhận.
“Không thể nào! Bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, đương gia còn vượt qua được, sao có thể thua trong tay một đám cướp biển!”
Quan Hạ Nhi điên cuồng lắc đầu, nước mắt không kìm được mà chảy trên khuôn mặt.
Trong mắt Cửu công chúa cũng lộ ra vẻ không dám tin.
Nhưng Cửu công chúa dẫu sao cũng đã tranh đấu với quyền quý trong triều đình nhiều năm, tính cách chững chạc hơn, cho dù trong lòng không muốn tin tưởng đi nữa, vẫn ý thức được một vài vấn đề.
Đó chính là việc các cô ấy vừa rồi bị ám sát, cùng với việc trong làng đột nhiên xuất hiện thích khách.
Nếu Kim Phi không gặp chuyện ngoài ý muốn, làm sao có người dám tới ám sát bọn
họ?
Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám phái thích khách đến làng Tây Hà?
Nghĩ tới những thứ này Cửu công chúa quay đầu nhìn về phía Thấm Nhi: ‘Trong làng vẫn đang bắt thích khách, ngươi đi xem thử đi!”
Làng Tây Hà là trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, đến nơi này ám sát, gần như chắc chắn phải chết.
Thích khách tầm thường cũng không có lá gan này, ý nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa là những tên thích khách này là tử sĩ do quyền quý bồi dưỡng.
Thấm Nhỉ cũng là tử sĩ, nói không chừng có thể phát hiện được chút dấu vết.
“Châu Nhỉ, bảo vệ điện hạ can thận!1’
Thấm Nhỉ giao phó cho Châu Nhi, xoay người rời đi.
“Tiểu Ngọc, ngươi phái người đi tra hỏi tên nhân viên hộ tống kia, nhất định phải hỏi rõ hắn tại sao lại phản bội tiên sinh!”
Cửu công chúa nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Nếu như có kẻ xúi giục sau lưng, nhất định phải hỏi cho được kẻ này là ai!”
■Vâng!”
Tiểu Ngọc gật đầu, dẫn trợ thủ rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người Quan Hạ Nhỉ, Cửu công chúa và Châu Nhỉ.
Cửu công chúa nhìn Quan Hạ Nhi đang khóc nức nở, khẽ thở dài.
Quan Hạ Nhi khóc nhiều như vậy rõ ràng cũng biết nội dung trong thư rất có thể là thật, chỉ là không muốn tin mà thôi.
‘Tỷ tỷ, trong thư không phải có nói rồi sao, cũng không tìm được thi thể của phu quân và Tiểu Bắc, bọn họ có lẽ không sao đâu?”
Cửu công chúa tiến lên nắm lấy cánh tay Quan Hạ Nhi, nhẹ giọng an ủi: “Tỷ tỷ, khóc không thể giải quyết bất cứ vấn dề gì cả, việc chúng ta phải làm bây giờ là canh giữ kỹ làng Tây Hà, canh giữ kỹ Kim Xuyên, canh giữ kỹ tất cả những gì phu quân để lại, chờ phu quân trở lại!”
Nhưng Quan Hạ Nhi giống như không nghe thấy, vẫn âm thầm khóc tỉ tê.
Cửu công chúa lại khuyên thêm mấy câu, thấy Quan Hạ Nhỉ không có một chút phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ngồi một bên yên lặng bầu bạn.
Nửa giờ sau, Thấm Nhi trở lại.
“Điện hạ, tất cả thích khách đêu đã chết.”
Thấm Nhi nói: “Xem xét thân thủ và sự tàn nhẫn trong chiến đấu của bọn chúng, không phải thứ người bình thường có thể bồi dưỡng được, hẳn là tử sĩ do quyền quý đặc biệt đào tạo.”
“Có thể nhìn ra là nhà nào không?” Cửu công chúa lạnh giọng hỏi.
“Trên người bọn chúng không có bất kỳ món đồ gì có dấu ấn, vũ khí được sử dụng cũng là đao kiếm bình thường, bất cứ thợ rèn nào cũng có thể rèn được.” Thấm Nhi lắc đầu: “Ta không nhìn ra được lai lịch của bọn chúng.”
“Không có người nào còn sống sao?” Cửu công chúa hỏi.
“Không có,” Thấm Nhi nói: “Những người này là tử sĩ, trong miệng cũng ngậm sẵn thuốc độc rồi, sau khi mất đỉ năng lực phản kháng, lạp tức uống thuốc độc tự sát.”
“Có chuẩn bị rồi mới đến!” Cửu công chúa hơi nheo mắt lại: “Xem ra những người này nhắm đến tỷ tỷ!”
Xung quanh làng Tây Hà xây dựng số lượng lớn pháo đài, chặn tất cả các giao lộ, thế
nên thích khách chỉ có thể lẻn vào bằng đường núi.
Từ giữa thôn đến sau núi có một khoảng đất trống lớn, nếu là ban ngày, bọn chúng vừa từ sau núi đi ra là sẽ bị phát hiện, cách duy nhất chính là nhân lúc trời tối âm thầm lẻn vào.
Điều này chứng tỏ thích khách chậm nhất là tối hôm qua đã tới rồi, chỉ là sau khi đi vào thì ẩn nấp, đợì đến khỉ Cửu công chúa trở lại làng Tây Hà mới ra tay.
Bởi vì lúc này, đội tuần tra trong làng vì sự an toàn của Quan Hạ Nhỉ và Cửu công chúa, sẽ tập trung chú ý vào cổng làng, lúc này là thời cơ tốt để bọn chúng ra tay.
Nghĩ tới đây, Cửu công chúa không thể không nghi ngờ, bệnh sốt rét xuất hiện ở Tây Xuyên và đập Đô Giang, có phải là do có người cố ý đầu độc hay không.
Thế nhưng những thứ này chỉ là suy đoán, hơn nữa có phải là thật hay không đã không quan trọng nữa rồi.
Hôm nay việc quan trọng nhất là phải xác nhận Kim Phỉ có thật sự bị giết hay không, nếu thật sự đã bị giết thì cô ấy nên đi đâu?
Tiếp tục ở lại làng Tây Hà, hay cần phải trở lại kỉnh thành?
Cửu còng chúa đang suy nghĩ, Tiểu Ngọc đã chạy đến.
“Phu nhân, điện hạ, nhân viên hộ tống kia đã bị tra hỏi xong!”
Nghe được Tiểu Ngọc nói vậy, ánh mắt Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng khôi phục lại một ít ánh sáng.
“Hắn nói thế nào?” Cửu công chúa lạnh giọng hỏi: “Theo ta biết, lựu đạn cũng thuộc loại vũ khí do người trong làng quản lí, hắn lấy được lựu đạn từ đâu?”
“Tên nhân viên hộ tống này tên là Lư Phan Đản, năm tháng trước hắn gia nhập tiêu cục, biểu hiện cũng không tệ, vì ném lựu đạn rất chính xác nên được phân công đặc biệt dạy tân bỉnh cách ném lựu đạn.”
Tiểu Ngọc nói: “ở sân huấn luyện ném lựu đạn sau núi có hai quả lựu đạn thật, bình thường là do hắn giữ.”
“Chẳng trách hắn có thể lấy được lựu đạn, hóa ra là tự mình trộm được!”
Cửu công chúa hỏi: “Tại sao hắn lại phản bội phu quân, phản bội tiêu cục?”
“Lư Phẩn Đản từ nhỏ cha mẹ mất sớm, là
ca ca và tẩu tẩu nuôi hắn lớn, giúp hắn lấy vợ, sinh hai đứa con.”
Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Hai tháng trước, đột nhiên có người trói vợ con hắn và ca ca tẩu tẩu, uy hiếp Lư Phẩn Đản.
Người nhà là điểm yếu của Lư Phấn Đản, vì sự an toàn của người nhà, hắn không thể không hợp tác với đối phương, nói với người trong làng là đã đưa người nhà đến huyện thành hưởng phúc rồi.
Ba ngày trước, đối phương tìm đến Lư Phẩn Đản, yêu cầu hắn tìm cơ hội làm nổ chết phu nhân và điện hạ, nếu không làm được thì sẽ giết chết người nhà của hắn…”
Nói tới đây, vẻ mặt của Tiểu Ngọc vừa tức giận vừa bất lực.
Tức giận vì sự vô sỉ của kẻ địch, cũng tức giận vì sự ngu xuẩn của Lư Phẩn Đản.
Với mức độ tàn nhẫn của kẻ địch, sao có thế bỏ qua cho người nhà của hắn?
“Hai tháng trước phu quân vẫn còn ở kinh thành, bọn chúng đã bắt đầu ra tay rồi ư?”
Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
Thời gian đối phương bày ra âm mưu phải sớm hơn cô â’v nqhĩ rất nhiều.

Advertisement
';
Advertisement