Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ngụy Lão Tam liên quan đến việc trọng đại, mưu sĩ không dám đưa ra chủ ý nên đã đi suốt đêm về thành tìm Đại công tử để thương lượng đối sách.
Không phải tất cả con cháu quyền quý đều là công tử bột, cũng có không ít người từ nhỏ đã tiếp nhận một nền giáo dục tốt nhất có thể xem là văn võ song toàn.
Sở dĩ Đại công tử được phái tới trấn giữ là vì hắn hiểu biết sâu rộng, tài trí không thua gì mưu sĩ.
Nghe mưu sĩ báo cáo lại xong, Đại công tử không lập tức bày tỏ quan điểm, mà cúi đầu suy nghĩ một hồỉ rồi mới hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu người ở Hi Châu?”
“Tình hình ở Hi Châu hỗn loạn, lại không có lợi ích gì, vì vậy chúng ta không có nhiều người ở đây.”
Trước khi đến đây mưu sĩ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ông ta lấy từ trong lòng ra một tờ giấy: “Trừ những kẻ đứng đằng sau nhà trọ, thì tên của những người khác, làm gì, đều được viết ở trong này.”
Đại công tử nhận lấy tờ giấy, đọc một hồi:
“Mấy người này không đủ…”
Bây giờ đã có thể xác định, không phải người bảo vệ Ngụy Lão Tam đã phản bội, mà là Ngụy Lão Tam bị người ta cướp đỉ rồi.
Tử sĩ đó là một cao thủ, người đi theo cũng đều là những người có năng lực, vậy mà lại bị đối phương giết chết một cách lặng lẽ, chứng tỏ đối phương cũng không phải người tốt lành gì.
Mấy tai mắt ngầm của quyền quý ở Hỉ Châu chủ yếu là thăm dò tình báo, lực chiến đấu rất yếu, tỷ lệ ra tay cướp người thành công là rất thấp, hơn nữa sẽ còn kỉnh động đến đối phương.
Lần này tìm được Ngụy Lão Tam chẳng qua chỉ là may mắn, một khỉ đối phương biết mình đã bị phát hiện, nhất định sẽ càng thêm cẩn thận. Đến lúc đó, muốn tìm lại Ngụy Lão Tam sẽ càng khó khăn.
Vậy nên, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì nhất định phải thành công.
“Người ở nhà trọ này, có cách nào hạ độc được đám người này không?” Đại công tử hỏi.
“Rất khó.” Mưu sĩ lắc đầu: “Người giang hồ rất cẩn thận, mười mấy người chia thành ba
nhóm đi ăn. Mỗi nhóm đều cách một giờ, muốn để bọn họ trúng độc cùng lúc là rất khó.”
/zVậy chúng ta tập trung nhân lực, bao nhiêu lâu có thể đuổi tới Hỉ Châu?” Đại công tử hỏi.
“Nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Đến lúc đó, đám người giang hồ này nhất định đã sớm rời khỏi Hi Châu rồi.” Mưu sĩ lần nữa trả lời.
“Nếu vậy, sợ là không kịp ngăn lại rồi!” Đại công tử day trán, lần nữa rơi vào trầm tư.
Lần này, hắn suy nghĩ hết mười mấy phút, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Báo tin này cho làng Tây Hà đi.”
“Cái gì? Báo cho làng Tây Hà sao?” Mưu sĩ cả kỉnh: “Tại sao?”
Đại công tử không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Lâm tiên sinh, ông biết ai là người hận Kim Phi nhất không?”
Tốc độ Kim Phi nổi lên quá nhanh, vậy nên đã đắc tội với rất nhiều người, mưu sĩ còn đang suy nghĩ về kẻ thù của Kim Phi, thì nghe thấy Đại công tử tiếp tục nói: “Không phải là thế gia của Đại Khang chúng ta, mà là người Đảng Hạng, người Thổ Phiên và người Đông Man!”
“Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man
sao?’
Mưu sĩ suy tư trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh.
Đúng vậy Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đêu bại trận dưới tay của Kim Phi, tổn thất vô cùng nặng nề.
Có thể nói ba nước này chính là bàn đạp giúp Kim Phi nổi lên.
“Từ sau trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, người Đảng Hạng đã vô cùng căm hận Kim Phi, vẫn luôn phái mật thám thâm nhập vào Xuyên Thục, người cướp đi Ngụy Lão Tam lại luôn đi về phía Bắc, rất có khả năng là mật thám của Đảng Hạng.”
Đại công tử phân tích: “Hỉ Châu ở gần biên giới Đảng Hạng, cách đó mấy chục dặm có một đại quân Đảng Hạng đang đóng quân. Huống chi chúng ta không có nhiều nhân lực ở Hi Châu, mà cho dù có nhân lực, cũng rất khó mang được Ngụy Lão Tam từ Hi Châu trở về.
“Đại công tử báo tin này cho làng Tây Hà biết, là muốn tiêu cục Trấn Viễn ra tay, cướp lại Ngụy Lão Tam về?” Mưu sĩ hỏi.
“Đúng vậy.” Đại công tử gật đầu: “Mặc dù ta rất không phục, nhưng phải nói rằng, ngoại
trừ tiêu cục Trấn Viễn, cả Đại Khang này không còn ai có thể cướp người từ tay người Đảng Hạng ở Hi Châu.”
“Nhưng Ngụy Lão Tam giết nhiều người ở làng Tây Hà như vậy, một khỉ rơi vào tay tiêu cục Trấn Viễn, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ chém chết ông ta, như vậy không phải chúng ta đã uổng công vò ích rồi hay sao?” Mưu sĩ nói.
“Không chắc” Đại công tử đáp: “Hiện giờ Kim Phi đã chết, làng Tây Hà chỉ có Ngụy Lão Tam biết chế tạo khinh khí cầu. Quan Hạ Nhi trước khỉ hỏi ra được cách chế tạo khỉnh khí cầu chắc chắn sẽ không giết ông ta đâu. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”
Mỗỉ quyền quý đều là những chuyên gia nội đấu, thâm nhập lẫn nhau ở khắp nơi, tranh đấu kịch liệt.
Nhưng Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man vẫn còn trong thời kỳ bộ lạc, hầu hết người dân đều không có nơi ở cố định, các quyền quý hoàn toàn không có cách nào thâm nhập vào được.
“Công tử, ngài định nhân khoảng thời gian này để đưa Ngụy Lão Tam ra ngoài sao?”
Mưu sĩ lập tức hiểu ra tính toán của Đại công tử: “Nhưng làng Tây Hà không dễ gì bắt
được Ngụy Lão Tam về, nhất định sẽ trông coi nghiêm ngặt, nếu muốn đưa ông ta ra ngoài lần nữa e rằng không dễ dàng đâu?”
“Chắc chắn là không hề dễ dàng, nhưng nếu Ngụy Lão Tam bị đưa đến Đảng Hạng, vậy chúng ta ngay cả một chút cơ hội cũng không có” Đại công tử đáp.
“Đúng là như vậy” Mưu sĩ gật đầu: “Ta sẽ đi làm ngay!”
Làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi đặt cuốn sổ nhỏ trên tay xuống, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.
Mấy ngày gần đây, làng Tây Hà có quá nhiều việc cần phải làm, cô mỗi ngày chỉ ngủ có một hai giờ, cả người đã gầy đi nhiều.
Vất vả lắm mới xử lí xong việc ngày hôm nay, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.
“Phu nhân, người đã ngủ chưa?”
Nữ nhân viên hộ tống gác đêm nhỏ giọng hỏi.
Biết cô ấy không có việc gì thì sẽ không gọi mình, Quan Hạ Nhi chỉ đành lê thân xác mệt mỏi, đứng dậy đỉ ra mở cửa.
Sau khi mở cửa thì phát hiện ở ngoài cửa
không chỉ có nữ nhân viên hộ tống mà Tiểu Ngọc cũng đang đứng ở trong sân với hai quầng thâm dưới mắt.
Quan Hạ Nhỉ để Tiểu Ngọc vào trong phòng: “Có chuyện gì sao?”
“Một giờ trước, có người dùng cung tên bắn một lá thư vào pháo đài ở cổng làng. Trong thư nói có người đã nhìn thấy Ngụy Lão Tam ở Hi Châu.”
Tiểu Ngọc dứt lời, bèn lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo.
Sắc mặt Quan Hạ Nhi thay đổi, vội vàng cầm tờ giấy lên.
Khi nhìn thấy miêu tả về vết sẹo do đao đâm trên tờ giây, Quan Hạ Nhi hỏi: “Trên mông Ngụy Lão Tam thật sự có vết sẹo sao?”
“Ta đã quay về hỏi cha ta rồi. Có.” Tiểu Ngọc đáp.
“Cho nên, Ngụy Lão Tam thực sự đang ở Hỉ Châu à?”
“Có lẽ là vậy” Tiểu Ngọc đáp: “Phu nhân cũng biết, người trong núi chúng ta bị thương, bị va chạm là chuyện như cơm bữa, vị trí vết sẹo của Ngụy Lão Tam lại bí mật như vậy, trong làng không có nhiều người biết đến, nếu như ta
không hỏi, chắc cha ta cũng đã quên mất chuyện này fôỉ.”
“Chúng ta có người ở Hi Châu không?”
“Không có” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Tình hình ở Hỉ Châu quá hỗn loạn, thương hội và tiêu cục đều không có chi nhánh ở đây”
“Không có người…” Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lát: “Đi, đi tìm Vũ Dương, hỏi muội ấy xem có người ở bên đó không.”
Cửu công chúa đã chuyển đến hậu viện, khi hai người đến nơi, phát hiện phòng của Cửu công chúa vẫn đang sáng đèn.
Sau khỉ Châu Nhỉ thông báo xong bèn để hai người họ vào phòng.
‘Vũ Dương, đã muộn thế này rồi sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Mới vừa ngủ được một lát, bây giờ tỉnh rồi nên ngồi dậy uống chút nước.”
Cửu công chúa hỏỉ: “Tỷ tỷ giờ này tới đây, là có chuyện gì sao?”
“Là thế này…”
Quan Hạ Nhi nói lại sự việc một lần nữa, rồi đưa tờ giấy qua.
“Hi Châu là biên thành, Cục tình báo ở bên
đó có khá nhiều người, nhưng ta không chắc hiện giờ Cục tình báo còn nghe theo lời ta nữa hay không. Ta chỉ có bốn người, muốn đi cướp người chắc chắn là không thê?’
Cửu công chúa nóỉ: “Hơn nữa bức thư này xuất hiện quá kì lạ, tính xác thực cũng cần phải xác minh lại, trước khỉ chúng ta chưa xác định được thông tin có chính xác hay không, thì tốt nhất không nên manh động.

Advertisement
';
Advertisement