“Vũ Dương, muội không cần phải lo lắng những chuyện này đâu, có ta ở đây.1′
Quan Hạ Nhi múc một thìa canh gà đưa tới bên miệng của Cửu công chúa: “Muội ăn chút đi.”
Cửu công chúa không biết làm sao, chỉ có thể uống canh gà, sau đó nói: “Vì để lấy lòng người, những gia tộc quyền quý đó đã đưa ra giá rất hào phóng, Ngụy Lão Tam không chết, sau này trong làng sẽ không có ngày yên tĩnh, phản đồ sẽ càng ngày càng nhiều hơn!”
“Ta hiểu!” Quan Hạ Nhi lại múc một thìa canh gà: “Ta đã phái Tiểu Ngọc dốc sức điều tra, chỉ cần tìm được tung tích của Ngụy Lão Tam, bất kể là chân trời góc biển, ta cũng sẽ phải giết chết ông ta!”
“Không chỉ có ông ta, mà còn cả cháu trai của ông ta cũng phải chết!”
Cửu công chúa uống canh gà, lạnh lùng nói.
“Nhưng đương gia đã từng nói, một người làm một người chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến người nhà….”
Quan Hạ Nhi nghe vậy thì hơi do dự.
Ngụy Lão Tam là người trong làng, Quan Hạ Nhỉ và người nhà ông ta cũng quen biết, vợ và hai tiểu thiếp của Ngụy Lão Tam mỗi Lân gặp cô dều nhiệt tình chào hỏi.
“Tỷ tỷ, thời thế lúc này lúc khác.”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, Ngụy Lão Tam không chỉ liên quan đến khinh khí cầu, ông ta còn giết nhiều dân làng như vậy, tội ác khiêh người ta vô cùng căm phẫn, giết cháu trai của ông ta không phải là vì nhổ cỏ tận gốc mà là vì để khỉêh những dân làng khác biết, phản bội làng Tây Hà nhất định phải trả giá đủ!”
Ngụy Lão Tam không có con trai, giết chết cháu trai của ông ta, nhà họ Ngụy coi như là tuyệt hậu.
ở thời đại phong kiến, ngườỉ ta rất coi trọng con trai nối dõi, mấy ngày trước đứa bé trong bụng Cửu công chúa đã không còn nữa, lúc đó Quan Hạ Nhi đã hộc máu.
Giết chết người đàn ông duy nhất của nhà họ Ngụy quả thực rất có sức uy hiếp với dân làng.
“Đúng vậy, Hạ Nhi, lúc này không thể nương tay được, ban đầu khi ở kinh thành, nếu con đừng nương tay, giết chết hết tất cả những gia tộc quyền quý thế gia kia đi thì sao bệ hạ lại
bị Lão Tứ hãm hại chứ!1′
Khánh Phi lau nước mắt nói.
“Mầu phí, mẫu phỉ không hiểu đâu, cho dù con gái có giết chết hết những gia tộc quyền quý ở kinh thành thì những gia tộc quyền quý khác trong thiên hạ cũng sẽ hành động.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Ta và phu quân sai ở chỗ đã coi thường bọn họ, cho nên tỷ tỷ, bây giờ tỷ không thể được coi thường bất kỳ kẻ địch nào, cũng không được mềm lòng.”
“Ta biết rồi!” Quan Hạ Nhỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Vũ Dương, gần đây trong lòng ta rất bất an, luôn có cảm giác có một đám người ác đang nhằm vào làng, nhưng ta quá ngu ngốc, có rất nhiều chuyện không hiểu, muội phải nhanh chóng khỏe lại để giúp ta, chúng ta phải bảo vệ được làng Tây Hà!”
“Được!”
Cửu công chúa bưng bát canh gà lên, ngửa đầu uống hết canh gà bên trong.
Trên mặt Khánh Phi vui mừng, vội vàng nhận lấy bát canh chạy ra ngoài.
“Tỷ tỷ, tối hôm qua sau khi ta tỉnh lại, đã suy nghĩ rất nhiều, đúng lúc chúng ta cần thương lượng chút….”
Cửu công chúa kéo tay Quan Hạ Nhi, để cô ngồi lên bên giường.
Công việc trước đây của làng Tây Hà đều đã đi vào nề nếp, không cần phải đưa ra quá nhiều quyết định lớn, người phụ trách các bộ phận cứ làm việc theo quy trình do Kim Phi và Tiểu Bắc để lại là được.
Cho nên, để tránh bị nghi ngờ, trước đây Cửu công chúa rất ít khỉ nhúng tay vào chuyện của làng Tây Hà, thậm chí cũng ít khi đưa ra ý kiến.
Nhưng bây giờ trong làng xảy ra chuyện lớn như vậy, Cửu công chúa thực sự không thể ngồi yên được.
Nói là thương lượng với Quan Hạ Nhỉ nhưng thực ra chính là đang giúp Quan Hạ Nhi phân tích tình hình hiện tại, dạy cô phải làm gì tiếp theo.
Quan Hạ Nhi cũng khiêm tốn, lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại từng lời giải thích của Cửu công chúa.
Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện Quan Hạ Nhỉ không hiểu, mà Cửu công chúa đã trải qua sự rèn luyện trong triều đình, hiểu rất rõ phong cách làm việc của những kẻ quyền quý, dưới sự phân tích của cô ấy, Quan
Hạ Nhi cảm giác như xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh.
Rất nhiều điều trước đây còn mơ hồ, thông qua sự chỉ điểm của Cửu công chúa cô đã lập tức hiểu rõ được, cũng đã có ý tưởng rõ ràng cho việc tiếp theo.
Quan Hạ Nhi ở trong phòng Cửu công chúa đến giữa buổi chiều mới ra ngoài.
Cô cúi đầu đặt cuốn sổ nhỏ vào trong lòng rồi bước vào phòng bên cạnh.
Thấm Nhỉ nằm trên giường, được bao bọc như một xác ướp.
Để lấy được thiện cảm của dân làng, ở trong làng Cửu công chúa luôn tỏ ra khiêm tốn, bình thường khỉ ra ngoài chỉ dẫn theo Thấm Nhỉ và hai người hộ vệ.
Những tử sĩ ám sát Cửu công chúa đều là cao thủ, sự việc xảy ra quá đột ngột, Tân Minh và đội hộ vệ đều không kịp hỗ trợ, Châu Nhi cũng không có mặt, để ngăn chặn đối phương, Thấm Nhi đã cố gắng hết sức liều mạng.
Đến khi Tần Minh dẫn người đi giết thích khách, áo giáp phía sau lưng của Thấm Nhi đã bị chém hỏng, trên đùi bị đâm mấy đao, trên đầu cũng bị trúng hai nhát đao.
Một trong những vết đao đó kéo từ trán trái đến khóe miệng bên phải, cho dù có chữa khỏi thì có lẽ cũng sẽ bị hủy dung nhan.
Châu Nhi ngồi xổm ở bên giường, cẩn thận dùng khăn ướt lau môi cho Thấm Nhi, coi như bổ sung chút nước cho cô âỳ.
Ngưu Bôn đứng ở bên cạnh, giống như một đứa trẻ không biết làm thế nào, sự lo lắng hiện lên hết trên mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thấm Nhỉ, lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Cửu công chúa và đứa trẻ vừa bị sảy, trong lòng Quan Hạ Nhỉ càng tức giận hơn.
Nếu như Ngụy Lão Tam ở đây, có lẽ Quan Hạ Nhỉ đã đánh chết ông ta ngay tại chỗ.
Đáng tiếc, đội Chung Minh đã tìm kiếm mấy ngày ở các huyện thành xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Ngụy Lão Tam.
Phía Quan Hạ Nhỉ không có tiến triền gì, nhưng các mưu sĩ của bọn quyền quý đang âm thầm tìm kiếm đã tìm được manh mối.
Gia tộc quyền quý có truyền thừa lâu đời, mặc dù bề ngoài thực lực không bằng Kim Phi, nhưng bọn họ có căn cơ sâu xa, đã bố trí rất
nhiều tai mắt ngầm ở rất nhiều nơi.
Thời gian đội Chung Minh thành lập quá ngắn, trước đó trọng điểm phát triển lại là ở những nói như Kim Xuyên, kỉnh thành và Giang Nam, ở những nơi như Tây Bắc, Tây Nam thì hầu như không có nhân lực.
Những manh mối mà các mưu sĩ có được đêu là từ Tây Bắc truyền tới.
Tai mắt ngầm của một nhà quyền quý ở Hi Châu Tây Bắc đã phát hiện ra Ngụy Lão Tam.
Hi Châu nằm ở phía Tây Bắc, nơi giao nhau của ba nước Đại Khang, Thổ Phiên và Đảng Hạng, không chỉ địa hình phức tạp mà tình hình xung quanh cũng rất phức tạp, căn bản có thể gọi là khu vực không ai quản lý.
‘Tin tức có chính xác không?”
Mưu sĩ nhìn trinh thám đến báo tin.
Một lão gia quyền quý ở kinh thành xa xôi rất coi trọng khỉnh khí cầu, không chỉ phái mưu sĩ, còn phải cả con trai trưởng của mình tới giám sát.
Mấy ngày trước, mưu sĩ gặp Đạỉ còng tử, đối phương rất tức giận, hạ lệnh tử cho hắn ta, bất kể là hộ vệ tạo phản hay là những quyền quý khác ngăn chặn, đêu phải tìm thấy Ngụy
Lão Tam.
“Có lẽ chính xác.1’
Trinh thám nói: “Tai mắt ngầm ở Hi Châu có mở một quán trọ, mấy ngày trước có một nhóm người giang hồ đến ở trong quán trọ của hắn ta, chúng mang theo một cái rương gỗ lớn, tai mắt ngầm nghe thấy trong cái rương gỗ có động tĩnh, nhận được thông báo của chúng ta, hắn ta đã âm thầm theo dõi nhóm người giang hồ từ lỗ nhỏ trên tường của quán trọ.
Lúc nửa đêm, khách giang hồ mở cái rương ra, thả một người ra khỏi đó, cho hắn ta ăn uống, lúc đó tai mắt ngầm mới nhận ra hắn ta chính là Ngụy Lão Tam.”
“Tai mắt ngầm cũng chưa từng gặp Ngụy Lão Tam, sao hắn ta nhận ra được?” Mưu sĩ nói.
“Hắn ta đã nhận được bức chán dung.” Trinh thám trả lời: “Tai mắt ngầm nói, trên người Ngụy Lão Tam không mặc quần áo, mông trái còn có một vết sẹo.”
“Hắn ta nhìn thấy vết sẹo sao?” Đôi mắt mưu sĩ đột nhiên mở to.
Cách đây một khoảng thời gian, Tiểu Ngọc tiến hành một cuộc tìm kiếm lớn ở Kim Xuyên, đã tìm người vẽ rất nhiều bức chân dung của
Ngụy Lão Tam để phát ra ngoài, cho nên rất dễ để có được bức chân dung của Ngụy Lão Tam.
Nhưng bức chân dung chỉ có mặt, chứ không dề cập đến chuyện vết sẹo.
Vết sẹo trên mông Ngụy Lão Tam là do hồi nhỏ khi đốn củi ông ta ngồi lên đao chặt củi, rất nhiều người không biết chuyện này.
Mưu sĩ biết, là vì trước đây tên mật thám đã từng báo cáo, Ngụy Lão Tam và hắn ta cùng đến thanh lâu ở huyện phủ, bị tên mật thám nhìn thấy.
Tai mắt ngầm ở Hỉ Châu đã nhìn thấy vết sẹo này thì về cơ bản có thể khẳng định người tronq rương là Ngụy Lão Tam!