Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trên núi Thích Nhi, một mưu sĩ mặc trường bào màu xanh nhìn đường núi, sắc mặt còn đen hơn sắc trời buổi tối.
Dựa theo kế hoạch, hộ vệ đáng lẽ phải dẫn Ngụy Lão Tam tới núi Thích Nhi từ lâu rồi, nhưng khi hắn dẫn người đến lúc nửa đêm, Ngụy Lão Tam vẫn chưa tới.
“Lâm tiên sinh, nhóm Ngụy Lão Tam sao vẫn chưa tới, không phải xảy ra chuyện rồi chú?”
Một tử sĩ trong đó cau mày hỏi.
Các quyền quý vô cùng xem trọng khinh khí cầu, cũng xem trọng Ngụy Lão Tam, nếu như Ngụy Lão Tam gặp phải vấn đề gì, tất cả bọn họ dều sẽ bị trách phạt.
“Sao ta biết được chú?” Mưu sĩ không nhịn được hỏi: “Người được phái đi tìm hiểu tin tức trở về chưa?”
“Trời tối khó đi, đoán chừng hơn nửa đêm mới có thể trở về.” Tử sĩ trả lời.
Một đám người đợi mãi, đến khỉ tờ mờ sáng, cuối cùng cũng có người do thám trở lại.
“Thế nào rồi?”
Mưu sĩ cả đêm không ngủ đã lập tức gọi
người do thám đến.
“Hồi bẩm tiên sinh, ta đã đi tìm theo tuyến đường ngài nói, đi thẳng đến làng Tây Hà, không phát hiện được gì cả.”
Người do thám lắc đầu nói: “Làng Tây Hà bây giờ được kiểm tra rất nghiêm ngặt, tạm thời ta không thể vào được, lại sợ tiên sinh đợi lâu nóng lòng nên trở về báo cáo tình hình trước.”
Mưu sĩ biết người do thám không dám đến gần làng Tây Hà, nhưng cũng không vạch trần việc đó, gật đầu tỏ ý bảo người do thám lui ra.
Người do thám này rời đi chưa được một nén nhang, người do thám thứ hai đã trở về.
Hắn đỉ đường khác, cũng tìm đến phía ngoài làng Tây Hà, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Khỉ trời sáng, tất cả người do thám đã trở lại, nhưng tay chân của kẻ uy hiếp Ngụy Lão Tam vô cùng sạch sẽ, tất cả người do thám đều không phát hiện được gì cả.
“Tiên sinh, ngài nói xem có khi nào Lương Trùng bỏ trốn cùng Ngụy Lão Tam rồi không?”
Tử sĩ nhìn xung quanh một lúc, nhỏ giọng hỏi.
Các quyền quý không chỉ xúi giục người
của Kim Phi ở làng Tây Hà, mà cũng làm như vậy đối với những gia tộc quyền quý khác.
Trước khi đến đây, có người đã từng lén lút tìm tử sĩ, hy vọng mua chuộc được tử sĩ, bảo hắn sau khỉ tiếp nhận Ngụy Lão Tam, len lén mang theo Ngụy Lão Tam chạy trốn.
Cái giá mà người đó đưa ra cực kì hấp dẫn, tử sĩ cũng bị cám dỗ, chỉ là thê thiếp và con cái của hắn đều ở trong tay quyền quý, cuộc sống hiện tại của hắn cũng không tệ, nên không đồng ý-
Có kẻ mua chuộc hắn, chẳng lẽ lại không có kẻ mua chuộc hộ vệ đón Ngụy Lão Tam sao?
Mưu sĩ liếc tử sĩ, tự tin nói: “Yên tâm đi, Lương Trùng tuyệt đối sẽ không bán đứng lão gia!1′
Thật ra tử sĩ không biết, ban đầu kẻ mua chuộc hắn chính là do mưu sĩ phái đến.
Đây cũng là một trong những bài kiểm tra thường ngày của quyền quý dành cho tử sĩ, nếu lúc ấy hắn đồng ý, bây giờ e là đã thành xác chết từ lâu.
Lương Trùng cũng là một tử sĩ, cũng đã trải qua bài kiểm tra tương tự.
Tử sĩ mặc dù không biết vì sao mưu sĩ lại
chắc chắn Lương Trùng sẽ không phản bội như vậy, nhưng hắn không hỏi nguyên nhân, mà hỏi: “Tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta làm sao? Lão gia còn đang đợi bên kia đấy?”
“Còn có thể làm sao nữa, điều tra cho ta!” Mưu sĩ nói: “Phái tất cả mọi người dưới trướng ngươi đi hết, ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, cho dù đào cả Kim Xuyên lên, cũng phải tìm ra Ngụy Lão Tam cho ta!”
“Vâng!” Tử sĩ gật đầu tuân lệnh.
Thật ra người ở làng Tây Hà bị các quyền quý xúi giục cũng không phải chỉ có một mình Ngụy Lão Tam, còn có những dân làng khác cũng bị mật thám của quyền quý tha hóa, chỉ là phần lớn bọn họ là người bình thường, không được tiếp xúc với những bí mật quan trọng.
Nhưng mật thám cũng không bỏ qua bọn họ, mỗi tháng sẽ âm thầm đưa cho họ một ít tiền.
Các sản nghiệp dưới quyền của Kim Phi cũng phát triển rất nhanh, lỡ như một ngày nào đó có người cũng giống Ngụy Lão Tam, được Kim Phi trọng dụng thì sao?
Làng Tây Hà mặc dù bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng vẫn có người do thám dùng ám hiệu liên lạc với kẻ phản bội trong thôn.
Qua lời thừa nhận của kẻ phản bội, Ngụy Lão Tam đúng là đã bỏ trốn, Quan Hạ Nhi vì thế mà nổi trận lôi đình, không chỉ cả đêm phái ra số lượng lớn nhân viên hộ tống phong tỏa tất cả giao lộ chính của Kim Xuyên, còn lên đường đi huyện phủ lúc trời còn chưa sáng, yêu cầu huyện lệnh của Kim Xuyên điều động phủ binh trợ giúp.
Mặc dù Trần Cát chết rồi, Tứ hoàng tử cũng đã tước đoạt tất cả tước vị và chức quan của Kim Phỉ, nhưng lại không tước đoạt chức Quận chúa của Quan Hạ Nhi, cũng không biết là quên, hay là cảm thấy không cần thiết.
Lúc này Tứ hoàng tử mới vừa đoạt vị, tin tức của triều đình vẫn chưa truyền tới Kim Xuyên, với sức ảnh hưởng của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đích thân tìm đến cửa, huyện lệnh đâu dám nói nửa chữ không, ngoan ngoãn phái phủ binh đi phối hợp với nhân viên hộ tống.
Trong vòng chưa đầy một ngày ngắn ngủi, các con đường lớn nhỏ xung quanh huyện Kim Xuyên đều bị nhân viên hộ tống và phủ binh phong tỏa.
Đội Chung Minh còn huy động vô số người dân, triển khai một cuộc tìm kiếm quy mô lớn ở khắp huyện.
Tiếc là Ngụy Lão Tam đã bị đưa ra khỏi Kim Xuyên từ lâu, việc tìm kiếm kéo dài đã mâỳ ngày, cũng không thu hoạch được gì.
Quan Hạ Nhỉ sốt sắng, quyền quý nhận được tin cũng nóng lòng, huy động tất cả các mối quan hệ có thể dùng được để âm thầm điều tra.
Tiếc là cũng không điều tra được gì.
Ngụy Lão Tam giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, biến mất không dấu vết.
“Phu nhân, đã có kết quả của Lân tìm kiếm thứ hai rồi, không tìm được gì cả.”
Tiểu Ngọc tìm đến Quan Hạ Nhỉ: “Tiếp theo phải làm thế nào, còn tiếp tục tìm kiếm không?”
“Việc này cũng qua mấy ngày rồi, Ngụy Lão Tam e là đã rời khỏi Kim Xuyên từ lâu, không cần tiếp tục tìm kiếm nữa.”
Quan Hạ Nhi xoa lông mày nói: “Để người dân làm việc họ cần làm đi, bảo đội một phối hợp với đội hai của các ngươi, mở rộng phạm vỉ tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm!”
Đội một Chung Minh phụ trách vỉệc đối ngoại, vốn do Trương Lương và Hàn Phong phụ trách, nhưng Hàn Phong vẫn chưa trở lại từ Đông Hải, tạm thời cũng do Tiểu Ngọc lãnh đạo.
“Vang!1′ Tiểu Ngọc gật đầu, quay người lui
ra.
Quan Hạ Nhỉ đưa Tiểu Ngọc ra khỏi thư phòng, bản thân thì đến hậu viện.
Vì lý do an toàn, tối ngày hôm qua Quan Hạ Nhỉ đã phái người đưa Cửu công chúa và Khánh phi đến hậu viện.
Vào hậu viện, đúng lúc thấy Châu Nhi bưng một cái khay đi ra từ phòng của Cửu công chúa.
Quan Hạ Nhỉ thấy thức ăn trên khay đều chưa được động vào chút nào, cau mày hỏi: “Vũ Dương vẫn không chịu ăn cơm sao?”
Cửu công chúa nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn không chịu ăn cơm.
Nếu không phải cô ấy có hỏi thăm tình hình trong làng, Châu Nhỉ sẽ tưởng cô ấy cũng phát điên giống như Quan Hạ Nhi lúc trước.
“Không chịu ăn.” Châu Nhỉ lắc đầu trả lời.
“Vậy cô ấy có nói gì không?” Quan Hạ Nhỉ lại hỏi.
“Buổi sáng có hỏi đã bắt được Ngụy Lão Tam chưa, lại hỏi tình hình của Thấm Nhỉ, những thứ khác thì không nói gì.”
“Vang!1′ Tiểu Ngọc gật đầu, quay người lui ra.
Quan Hạ Nhỉ đưa Tiểu Ngọc ra khỏi thư phòng, bản thân thì đến hậu viện.
Vì lý do an toàn, tối ngày hôm qua Quan Hạ Nhỉ đã phái người đưa Cửu công chúa và Khánh phi đến hậu viện.
Vào hậu viện, đúng lúc thấy Châu Nhi bưng một cái khay đi ra từ phòng của Cửu công chúa.
Quan Hạ Nhỉ thấy thức ăn trên khay đều chưa được động vào chút nào, cau mày hỏi: “Vũ Dương vẫn không chịu ăn cơm sao?”
Cửu công chúa nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn không chịu ăn cơm.
Nếu không phải cô ấy có hỏi thăm tình hình trong làng, Châu Nhỉ sẽ tưởng cô ấy cũng phát điên giống như Quan Hạ Nhi lúc trước.
“Không chịu ăn.” Châu Nhỉ lắc đầu trả lời.
“Vậy cô ấy có nói gì không?” Quan Hạ Nhỉ lại hỏi.
“Buổi sáng có hỏi đã bắt được Ngụy Lão Tam chưa, lại hỏi tình hình của Thấm Nhỉ, những thứ khác thì không nói gì.”
“Ngụy tiên sinh nói giữ được tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh.”
“Vậy ngươi đi chăm sóc Thấm Nhi đi, ta đến thăm Vũ Dương.”
Quan Hạ Nhỉ sờ chiếc bát sứ trên khay, thấy vẫn còn nóng, bèn nhận lấy khay đi vào phòng.
Trong phòng, Cửu công chúa nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào mái nhà.
Khánh phỉ ngồi một bên, hai mắt sưng lên như hai trái táo tàu.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi, nam nhân của bà ấy đã bị người ta giết, con gái cũng sảy thai, Khánh phì khóc đến khô cả mắt, không còn khí thế như lúc mới đến làng Tây Hà, cả người cũng gầy đi rất nhiều.
Thấy Quan Hạ Nhi bưng khay trong tay, mắt Khánh phi lại đỏ hoe: “Hạ Nhỉ à, ngươi mau khuyên nhủ Văn Nhỉ đi, con bé chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm sao được chứ!”
“Vũ Dương, nương nương nói đúng, muội chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm không được.”
Quan Hạ Nhi bưng bát cháo gà trên khay
lên: “Coi như là vì nương nương và ta, muội ít nhiều gì cũng ăn mấy miếng đi.”
“Tỷ tỷ, ta thật sự không ăn nổi.” Cửu công chúa lắc đầu: “Có tin gì của Ngụy Lão Tam chưa?”

Advertisement
';
Advertisement