Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau khi Ngụy Lão Tam trải qua quá nhiều chuyện, tâm trí đã hơi thất thường, cộng thêm chuyện của cháu trai nên cũng có thành kiến về Trịnh Phương và tiêu cục Trấn Viễn.
Thế mà đúng vào lúc này, Trịnh Phương lại dựa theo quy định của tiêu cục do Kim Phi và Trương Lương cùng nhau lập ra, đuổi cháu trai ông ta.
Ngụy Lão Tam hoàn toàn thất vọng với tiêu cục, tên mật thám cuối cùng cũng bắt đầu hành động, thành công mua chuộc Ngụy Lão Tam.
Trên thực có rất nhiều mật thám, chỉ có điều, tên mật thám này lại khá may mắn, đã móc nối được quan hệ với Ngụy Lão Tam trước khi Kim Phi bắt đầu trọng dụng Ngụy Lão Tam.
Cũng chính vì vậy, đội Chung Minh mới không nghiêm khắc lắm trong việc điều tra tên mật thám, dù sao hai người cũng có quan hệ tốt khi còn ở trong lò đốt của Ngụy Lão Tam.
Có thể nói, để mua chuộc được Ngụy Lão Tam, tên mật thám và toàn bộ đội ngũ phía sau hắn đã bận rộn hơn một năm nay.
Cái gì cũng có cái giá của nó, lợi ích họ thu
được cũng rất lớn.
Họ không chỉ phá hủy toàn bộ khinh khí cầu trong nhà kho mà còn làm Cửu công chúa bị thương nặng, khiến nhiều dân làng thiệt mạng và đốt cháy nhiều ngôi nhà.
“Phu nhân, xin lỗi, là do ta không hoàn thành tốt công việc của mình, xin phu nhân trách phạt!”
Tiểu Ngọc cúi đầu nói.
Kể từ khi Quan Hạ Nhỉ và Cửu công chúa bị tập kích lần trước, trong làng đã triển khai kế hoạch điều tra nội bộ.
Cách đây vài ngày, cháu trai của Ngụy Lão Tam cùng gỉa đình rời làng Tây Hà. ông ta cố tình thông báo cho đội Chung Minh, nói rằng họ đi thăm họ hàng trong huyện phủ, còn nói để tên mật thám và tùy tùng ở lại nhà họ vài ngày.
Tên mật thám có quan hệ tốt với Ngụy Lão Tam, khỉ đến làng Tây Hà mua hàng thường ở trong nhà ông ta, đội Chung Minh cũng không để ý lắm.
Kết quả tên mật thám và nhóm tùy tùng đó đã hành thích Cửu công chúa.
Tiểu Ngọc cũng được xem như là người phụ trách của tiểu đội Chung Minh, không thể
trốn tránh trách nhiệm được.
“Bây giờ trách phạt cô cũng chẳng có ích lợi gì, mau bảo người của cô phân nhau ra, bắt Ngụy Lão Tam về đây!”
Quan Hạ Nhi lạnh lùng nói.
“Vâng!” Tiểu Ngọc vội vàng chạy ra ngoài.
Ngụy Lão Tam đã ném quá nhiều bình dầu vào làng. Dân làng bận rộn không mệt mỏi cho đến khỉ màn đêm buông xuống để dập tắt đám cháy khắp nơi trong làng.
Tổng cộng có hai mươi ba mươi ngôi nhà bị đốt cháy, xưởng dệt gần như bị thiêu rụi hoàn toàn.
Ngoài thiệt hại về tài sản, hàng chục dân làng đã bị thiêu chết, và hơn một trăm người bị bỏng nặng.
Thiệt hại do kẻ phản bội gây ra lớn hơn nhiều so với khi bọn thổ phỉ bao vây làng Tây Hà.
Tất cả dân làng Tây Hà đều căm hận đến nghiến răng nghiến lợi khi biết về hành vi của Ngụy Lão Tam.
Thật không may, cuộc truy bắt đúng như dự đoán của Quan Hạ Nhi, họ không bắt được Ngụy Lão Tam.
Cũng không thể trách những nhân viên hộ tống truy đuổi, địa hình xung quanh quá phức tạp, Ngụy Lão Tam ngồi khinh khí cầu bay qua vài ngọn núi, các nhân viên hộ tống phải chạy nửa ngày trên lưng ngựa.
Khi tìm thấy khinh khí cầu trong khe núi, không biết Ngụy Lão Tam đã đi đâu rồi.
“Kiểm tra cho ta!1′ Quan Hạ Nhỉ hiếm khi mất bình tĩnh: “Dán chân dung Ngụy Lão Tam, tuyệt đối không được để ông ta còn sống rời khỏi Kim Xuyên!”
Tuy nhiên, khả năng truyền tin của Đại Khang còn lạc hậu, Ngụy Lão Tam còn có mưu sĩ giúp hoạch định đường trốn thoát, xác suất bắt được ông ta còn nhỏ hơn so với việc Thiết Chùy tìm được Kim Phỉ ở Đông Hảỉ.
Lúc này, Ngụy Lão Tam đã đi theo đám người do mưu sĩ phái tới, đi đường tắt đến biên giới huyện Kim Xuyên.
Chỉ cần đi qua đỉnh núi này, bọn họ sẽ ra khỏi Kim Xuyên.
Ngụy Lão Tam đứng trên đỉnh núi, nhìn về hướng làng Tây Hà, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ông ta không phải là thích khách chuyên nghiệp, trái tim cũng không phải làm từ sắt
thép.
Dù sao sau khỉ sống ở làng Tây Hà nửa đời người, trong chốc lát lại thiêu rụi gần một nửa ngôi làng và gây ra cái chết của nhiều dân làng quen thuộc điều này khiến Ngụy Lão Tam hơi khó chịu trong lòng.
“Ngụy tiên sinh đừng nhìn nữa, tên đã bắn ra không thể thu lại, bây giờ ngài đã không thể quay lại.”
Người phụ trách bảo vệ Ngụy Lão Tam mỉm cười nói: “Nhân lúc trời vẫn còn tối, chúng ta hãy tăng tốc độ, cố gắng đến núi Thích Nhi kịp trong tối nay.”
“ừ, tên đã bắn ra không thể thu lại!”
Ngụy Lão Tam thở dài, thu hồi ánh mắt: “Đã sắp xếp cho gia đình ta xong hết chưa?”
“Ngài yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong.”
Người bảo vệ cười nịnh nói: “Tất cả họ đang đợi ngài ở núi Thích Nhi, chờ khi các ngài đoàn tụ sẽ lập tức lên đường đi kỉnh thành!”
“Lão Viên đã hứa gì với ta, ngươi có biết hay không?” Ngụy Lão Tam hỏi.
Lão Viên chính là tên mật thám đã mua chuộc ông ta, trước khi ra tay đã hứa hẹn cho ông ta rất nhiều lợi ích.
Nhưng tên mật thám hành thích Cửu công chúa đã bị Tân Minh giết chết, Ngụy Lão Tam rất lo đối phương sẽ đổi ý.
“Ngụy tiên sinh sao lại nói vậy, chuyện Viên tiên sinh đã đồng ý thì tất nhiên bọn ta cũng biết!”
Hộ vệ vỗ ngực nói: “Một ngàn hai trăm lượng bạc, một điền trang rộng lớn có ba lối ra vào kinh thành, mười cô nương Kim Nguyệt Các, cùng ba mươi nô lệ, dều đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài.
Lão gia của bọn ta cũng đã nói, chỉ cần ngài có thể chế tạo khinh khí cầu ở kinh thành và đáp ứng các điều kiện đã đê cập trước đó, mọi thứ sẽ tăng gấp năm rân!”
“Gấp năm Lân? Tức là năm nghìn hai trăm lạng bạc, năm điền trang lớn, năm mươi cô nương và hơn một trăm nô lệ?”
Hơi thở của Ngụy Lão Tam không khỏi trở nên nặng nề.
Mặc dù Kim Phi coi trọng Ngụy Lão Tam, tiền lương cũng không thấp nhưng còn lâu mới đạt tới mức này.
“Ngụy tiên sinh, bây giờ ngài đã biết sự chân thành của lão gia nhà bọn ta rồi đúng
không?”
Hộ vệ đến gần Ngụy Lão Tam: “Khỉ Ngụy tiên sinh phát đạt thì đừng quên tiểu đệ đấy nhé!”
“Huynh đệ yên tâm, nếu như ta thật có thể có được năm điền trang, ta sẽ cho ngươi một cái!”
Ngụy Lão Tam hào hứng nói.
“Vậy cảm ơn Ngụy tiên sinh.”
Tên hộ vệ ghé vào tai Ngụy Lão Tam thì thầm: “Ngụy tiên sinh thật hào phóng, vậy ta sẽ không giấu ngài. Lão gia nhà bọn ta cũng nói rằng nếu ngài có thể chế tạo một quả lựu đạn, điều kiện trước đó sẽ là tăng gấp mười Tân, lão gia nhà bọn ta cũng sắp xếp cho tiên sinh làm huyện lệnh!”
Vào thời phong kiến, huyện lệnh còn được gọi là quan phụ mẫu.
Đối với những người miền núi như Ngụy Lão Tam chưa trải sự đời mà nói, huyện lệnh chính là một siêu quan chức như trời.
Suy cho cùng, các quan chức cấp cao hơn đêu nằm ngoài tầm với của họ.
Đối với Ngụy Lão Tam, loại cám dỗ này tốt hơn nhiều so với bạc và các cô nương.
Đáng tiếc, ông ta chỉ có thể chế tạo khinh khí cầu, không thể làm lựu đạn, cho nên chỉ có thể lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta không biết cách làm!”
“Vậy tiên sinh có biết ai biết làm không?” Hộ vệ nói tiếp: “Lão gia nhà bọn ta nói chỉ cần tiên sinh tìm được người có thể chế tạo lựu đạn thì vẫn có thể được làm huyện lệnh.”
“Nghe nói người chế tạo lựu đạn đều là tử tù mà tiên sinh tìm được từ bên ngoài, người ngoài căn bản không liên lạc được.” Ngụy Lão Tam lại lắc đầu. “Ta không quen aỉ như thế cả.”
“Được.”
Thật ra hộ vệ cũng biết chuyện của tử tù, vừa rồi chỉ ôm chút hy vọng hỏi thử một chút, phát hiện Ngụy Lão Tam thật sự không biết cho nên cũng từ bỏ.
Hắn rút bội đao chém những chiếc gai bên đường: “Tiên sinh, chúng ta hãy đi nhanh lên, gia đình ngài vẫn đang đợi ở núi Thích Nhi đấy ạ.”
“Được!”
Ngụy Lão Tam gật đầu, đi theo hộ vệ xuống đỉnh núi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên bay ra từ bụi cỏ ở phía xa, trúng vào cổ
người hộ vệ.
Những hộ vệ khác lập tức rút kiếm, cố gắng vây quanh Ngụy Lão Tam.
Nhưng lại có thêm nhiều mũi tên bay ra khỏi bụi cỏ, chỉ trong vài nhịp thở, tất cả hộ vệ bảo vệ Ngụy Lão Tam đều bị giết chết.
Một đám người áo đen từ trong bụi cỏ đi ra, thủ lĩnh chỉ vào Ngụy Lão Tam hỏi: “Ngươi chính là Ngụy Lão Tam có thể chế tạo khinh khí cầu à?”

Advertisement
';
Advertisement